TA VÀ ĐẠI NHÂN CHUNG MỘT GIẤC MƠ - Chương 3: Thiếp rất nhớ người…
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:43:43
6
Ngày ca ca thả khỏi ngục, đến chiều muộn, phụ cũng đưa trở về phủ.
Phụ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cùng đích một phong thư bái phỏng với lời lẽ vô cùng cẩn trọng, sai đưa đến phủ họ Lý.
Một là, nếu bày tỏ lòng ơn quá mức, e rằng sẽ khiến khác hiểu lầm Lý đại nhân liên hệ từ với phủ chúng , từ đó nghi ngờ xét án thiên vị.
Hai là, nếu thư cảm tạ, trong lòng chúng áy náy khó yên.
Lý Kỷ Từ, quả thực là một vị thanh quan.
Phụ vốn cho rằng Lý Kỷ Từ sẽ từ chối, dù thì hiện tại là đang Hoàng thượng sủng ái, dễ gì để mắt đến những quan viên tiểu môn như nhà .
Không ngờ, Lý Kỷ Từ chỉ từ chối quà cảm tạ, nhưng nhận thư bái phỏng.
Ngày 23 tháng 6, năm ngày đó, hoa thược dược rực rỡ, lan tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Lý Kỷ Từ — Lý đại nhân, đích mời cả nhà chúng đến phủ thưởng hoa.
Ta nghĩ, chắc hẳn năm nay vườn hoa phủ họ Lý nở rộ vô cùng, đến mức khiến cả một luôn thanh lãnh như cũng mời cả những kẻ xa lạ chẳng đáng nhắc tên như chúng phủ thưởng lãm.
Trong lòng , bất giác cũng rộn ràng vui vẻ.
Ngày 22 tháng 6, đêm ngày đến phủ, mộng.
Vẫn là căn phòng sang trọng , và cũng là đàn ông —
Giọng càng thêm dịu dàng tha thiết:
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, nhớ nàng lắm.”
Ta cố gắng mở miệng, việc mà ngày thường chỉ là chuyện cỏn con, mà trong mơ nặng tựa ngàn cân.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cuối cùng, nản lòng cúi đầu.
Chỉ là một động tác nhỏ thôi, mà phát hiện.
Hắn vòng tay ôm lấy cổ , nhẹ giọng hỏi:
“Sao ? Không vui ?”
Khi chúng gần sát bên , cái cảm giác như tảng đá đè lên cổ họng bỗng trở nên nhẹ bẫng, tựa lớp sương mỏng.
Ta cố thêm một chút, cuối cùng cũng phát âm thanh.
Ta hỏi điều mà đau đáu nhất:
“Ngươi là ai?”
Người bật — như thể hỏi một câu mà lẽ nên từ lâu .
Hắn đưa tay, vén tấm màn buông lửng bên giường .
Ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt dần lan tỏa, chiếu sáng chiếc giường từng phủ trong bóng tối mờ mịt.
Ta thấy — n.g.ự.c trái của , một vết bớt hồng nhạt, nhỏ, nhỏ như một cánh đào.
Hơi tròn, nhưng giống quả đào hơn.
Rồi đó, là gương mặt — mang theo ý dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương.
Ta ngây , chăm chú chằm chằm gương mặt của .
Trong đầu trống rỗng mất mấy giây.
Ngay đó, một cơn hổ tột cùng ập đến, khiến cả từ đầu đến chân đỏ bừng.
Đôi mắt từng lạnh lùng sâu thẳm , giờ đây ấm áp tựa nước.
Khuôn mặt quen thuộc, khi chìm trong ánh sáng dịu dàng , còn khiến khiếp sợ.
Hắn , nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đỏ lựng của , ánh mắt mang theo ý trêu ghẹo như tình nhân.
“Ta là Lý Kỷ Từ của nàng đấy, Kiều Kiều.”
7
Sáng hôm , ca ca đầy lo lắng:
“Muội , hôm qua ngủ ngon ?”
Chỉ một câu quan tâm giản đơn như thôi mà cũng khiến đỏ mặt.
Ta vội vàng lắc đầu, như chạy trốn mà chui thẳng trong xe ngựa.
Tại là hôm nay?
Tại là ngay ngày diện kiến thật mà mơ một giấc mộng lạ lùng đến thế?
Ta quả thực… tâm chính, lòng mang tà niệm, dám nảy sinh những ý nghĩ ô uế về một như Lý đại nhân — cao thể với.
Nếu để , ánh mắt sẽ chán ghét đến mức nào…
Ta gắng hết sức che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-dai-nhan-chung-mot-giac-mo/chuong-3-thiep-rat-nho-nguoi.html.]
…
xui xẻo , Lý Kỷ Từ — là giỏi thấu lòng nhất thiên hạ.
Hôm nay, Lý Kỷ Từ mặc quan phục, mà chỉ vận một chiếc trường sam màu trắng nhạt như ánh trăng, tóc chỉ vấn nửa đầu, đuôi dây buộc tóc còn đính một chiếc ngọc .
Đây là kiểu ăn vận đang thịnh hành nhất trong kinh thành hiện nay.
Càng khiến khí chất của thêm xuất trần, tuấn tú ai sánh .
Ca ca tiếc lời khen phong độ nho nhã.
Còn … chỉ dám liếc một cái, cúi đầu thật nhanh.
Ta sợ nếu lâu thêm một chút, trong đầu sẽ tự chủ mà nhớ đến giấc mơ .
May , Lý đại nhân cũng gì với , chỉ trong bữa tiệc khẽ hỏi:
“Tiểu thư Tạ, sợ lạnh ?”
Ta hoảng loạn che gương mặt đang đỏ bừng, lắc đầu trong im lặng.
Hắn cũng gì thêm.
Mẫu đó len lén kéo một góc, nhẹ giọng hỏi:
“Mộng Kiều, bình thường con luôn hiểu lễ nghĩa, hôm nay lúng túng đến thế? Vừa Lý đại nhân hỏi han con, lẽ con lời cảm tạ mới đúng. Chẳng lẽ, con sợ Lý đại nhân ?”
Ta do dự một chút, gật đầu như thể đang dối, mặt như giấu giếm.
Khóe mắt lướt thấy một vạt trường sam trắng nhạt, vội vàng lướt qua góc tường — nhanh đến nỗi còn tưởng hoa mắt.
Mẫu thở dài, dịu dàng tìm cớ , bảo cứ ở sân thưởng hoa, cần tiếp tục ứng đối khách khứa.
Phủ họ Lý lớn.
Ta lòng mang trăm mối, hoa che mờ tầm mắt, suýt nữa thì lạc.
May , nơi nơi đều hầu dẫn đường.
con đường họ đưa , giống lối lúc đến.
Ta đang định quanh xem nhầm lối , vô tình đụng Lý Kỷ Từ.
Ta vội cúi đầu hành lễ.
Hắn nhàn nhạt gật đầu, bước qua bên , tiếp tục .
Ta nguyên tại chỗ, bỗng nghĩ — và vốn chẳng duyên phận, viếng thăm lẽ chính là cuối đời gặp .
Không sức lực từ sinh , bỗng dưng đầu .
Hắn bước thư phòng.
Ta dám bước , chỉ cửa, khẽ cất tiếng như muỗi kêu:
“Lý đại nhân, đa tạ . Nếu , ca ca chẳng thể thuận lợi khỏi ngục. Ta… sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của …”
Lý Kỷ Từ hồi lâu lên tiếng.
Ta nghĩ chắc hẳn là nhỏ quá, căn bản chẳng thấy.
Đang phân vân nên lặp một nữa, thì thấy khẽ đáp:
“Không cần.”
Khoảnh khắc , như lạnh một nửa, nóng một nửa, thấy thỏa mãn, mang theo thất vọng.
Ta nghĩ, chính những giấc mơ kỳ quái khiến lòng yếu mềm, khiến ham trong ngày một tăng lên, khiến dám vọng tưởng…
…rằng Lý đại nhân sẽ khẽ mỉm mở cửa, cùng đối diện, gọi một tiếng:
“Kiều Kiều.”
Ta xoay , ép nuốt trọn tất cả sóng lòng đang cuộn trào, lặng lẽ rời .
Đêm , mơ.
Trong mộng, Lý Kỷ Từ vui vẻ lạ thường.
— đây chỉ là ảo ảnh của riêng .
Chuyện , sẽ vĩnh viễn để lộ với bất kỳ ai.
Ta ôm chặt lấy trong mộng, khẽ hôn lên vết bớt hình quả đào .
Thật kỳ lạ, vì mơ việc Lý đại nhân vết bớt , nhưng quả thực nó .
Trong mơ, , dịu dàng :
“Lý đại nhân, nhớ đến thăm nhiều một chút nhé, nhớ …”
Khi trời sáng tỉnh giấc, lặng lẽ giường.
Chỉ thấy nơi n.g.ự.c trống rỗng, như thể… đánh mất điều gì đó quan trọng vô cùng.