Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 1
1.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hầu Lan Tuyết là ở biên cảnh cát vàng bay đầy trời.
Đám binh lính mặc giáp đi qua, nói những lời thô tục, đi về phía doanh trướng.
“Mấy tên ranh kia thật có phúc, nghe nói kinh thành lại đưa tới mấy ả nữ nhân phạm tội. Này, ta nói cho ngươi biết, mấy ả nữ nhân từ kinh thành tới, da dẻ mịn màng đến mức có thể nặn ra nước! Thật kích thích!”
“Cũng không hẳn! Chỉ mong đừng giống Hầu Lan Tuyết, không ra dáng nữ nhân, còn nằm đó như cá chết, chẳng ra gì!”
“Ha ha ha, đánh cho mấy roi là nhảy dựng lên ngay mà.”
Đám người bọn họ vừa đi vừa nói đến ngoài doanh trướng, nhưng chưa đợi ai vén rèm bước vào, đã nghe thấy bên trong tiếng quyền cước va vào người vang dội cùng tiếng mắng giận của nam nhân: “Bây giờ ngươi đã là kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người đạp, còn dám giở thói kiêu căng!”
“Ha ha ha ha ha ——”
Một chuỗi tiếng cười thê lương xuyên qua màn trướng mỏng manh, đâm vào màng nhĩ khiến người ta đau nhức.
Hai tên thủ vệ bên ngoài nhịn không được, “xoẹt” một tiếng kéo màn ra, mắng to: “Ả nữ nhân này bị điên rồi!”
Ta đi theo sau bọn họ, dù đã thấy qua vô số trường hợp, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đồng tử ta bỗng co rụt lại.
Chỉ thấy trên chiếc giường cũ nát, nữ tử mặc áo rách quần manh, đôi tay cầm kiếm bị trói lại, lộ ra cơ thể đầy những mảng xanh tím, chiếc khăn trải giường dưới người toàn là vết máu loang lổ.
Không còn chút tôn nghiêm hay thể diện nào, như là súc vật.
Nếu là mấy tháng trước thì không ai dám nghĩ đến.
Nữ tướng quân từng dùng thân mình cản thiên quân vạn mã của quân địch, giờ đây sẽ có kết cục như thế này.
“Ha ha ha ha —”
Có lẽ nàng đã thật sự điên rồi, vẫn đang tiếp tục cười to.
Tuy nhiên cười to xong nàng lại khóc lớn, đôi mắt đỏ bừng như có thể chảy ra máu.
Nam nhân đứng bên cạnh nàng bị cắn nát một mảng thịt ở vai, máu chảy ròng ròng, khuôn mặt dữ tợn.
Hắn ta giương mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt ta một giây.
Rồi hắn gầm lên một tiếng hung hãn: “Tiểu tử, lại đây bôi thuốc cho lão tử!”
Nghe vậy, ta dời mắt khỏi người Hầu Lan Tuyết, nhìn sang vị trưởng quan kia, đáp: “Vâng, thuộc hạ đến ngay.”
2.
Ta xuyên đến đây, nhưng thật không may, ta không được biến thành đích nữ hay thứ nữ gì cả.
Ta vẫn luôn sống ở thành nhỏ ngoài biên ải này, chưa bao giờ thoát khỏi thân phận chỉ là một thường dân áo vải bình thường.
Dưới nắng gió dãi dầu ở biên ải, ta cao lớn, da thô ráp. Sau khi cha mẹ bất hạnh qua đời, vì mưu sinh, ta buộc ngực, giả thành nam nhân đi theo quân đội làm quân y để kiếm sống.
Theo lẽ thường, sống hay chết của một người như Hầu Lan Tuyết chẳng liên quan gì đến ta.
Dẫu sao, ở thời đại này, những người thường dân như ta có thể tồn tại đã là điều may mắn.
Cũng không hiểu sao, ánh mắt ta lại không thể kiềm chế được mà quay trở lại nhìn thân hình đầy máu của nữ nhân kia.
Khi ta đang thay thuốc cho vị trưởng quan, hắn thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hầu Lan Tuyết đang nằm trên giường với bộ quần áo rách rưới, trong mắt hiện lên nụ cười mờ ám. Hắn vỗ vai ta, bỗng nhiên tròng mắt xoay vòng, giọng điệu tùy tiện, hạ lưu: “Tiểu tử ngươi nhìn có vẻ thật thà, còn chưa từng đụng đến nữ nhân à? Đến đây! Ban đầu bọn ta định chỉ cho những người như chúng ta chơi đùa với ả ta thôi, nhưng mà… Giờ ả ta đã điên rồi, ngươi hốt được của hời rồi đấy!”
Mấy người bên cạnh cười vang.
Ta nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngẩn người ra.
Nhưng bọn hắn lại cho rằng ta là cao hứng quá mức nên choáng váng, cười lớn: “Các huynh đệ, giúp tiểu tử này khai trai đi!”
Dứt lời, hắn ghét bỏ mà nhìn về phía Hầu Lan Tuyết nước mắt nước mũi giàn giụa, đúng ngay lúc này, người của bên chủ tướng tới gọi bọn hắn đi qua bàn chuyện, mấy người bọn họ lần lượt rời đi cả.
Trong phút chốc, trong doanh trướng chỉ còn lại ta với Hầu Lan Tuyết.
Không khí trở bên yên lặng
Ta lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn cơ thể phủ đầy các loại vết thương, nghĩ một hồi, ta không lập tức đi về phía nàng, mà là đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch, rồi sau đó mới kéo mành trướng lại, đi về hướng nữ nhân trên giường hết khóc rồi lại cười kia. Thấy có người đến gần, ánh mắt nữ nhân như chết lặng, nằm im không nhúc nhích.
Có lẽ nàng cho rằng ta cũng giống như đám người đó, sẽ tìm mọi cách hành hạ nàng, Hầu Lan Tuyết ngửa cổ, như thể không bận tâm mà chờ đợi một trận tra tấn sắp tới.
Cho đến khi ta lau sạch máu bẩn trên người nàng, lại đắp thuốc quý lên cho nàng, nàng mới chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.
Nàng đã điên rồi.
Hoàn toàn không nhớ rõ ta, ánh mắt phòng bị nhưng lại hờ hững.
Ta không hề để ý, thong thả ung dung băng bó vết thương cho Hầu Lan Tuyết, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Đừng sợ, ta nhớ rõ ngươi.”
Ta nhớ rõ khi kỵ binh hung hãn tàn sát bộ tộc du mục, nam tử bị bêu đầu, nữ tử bị bắt làm nô lệ. Chính người ấy như một vị thần cứu lấy đứa trẻ dưới vó ngựa.
3.
Hầu Lan Tuyết ngày trước là nữ nhi của một vị danh tướng. Nàng nhập ngũ từ năm mười tuổi, lên chiến trường năm mười sáu tuổi và lập được vô số chiến công lớn nhỏ.
Chiến công hiển hách của nàng vượt xa bất kỳ vị hoàng tử hay quý tộc nào. Khi mới mười bảy tuổi, nàng được phong làm Chiêu Dương Quận Chúa vì đã góp công dẹp loạn.
Lúc bấy giờ, nàng rực rỡ như mặt trời, dù cách xa ngàn vạn dặm, ta vẫn có thể nghe được từ miệng những người kể chuyện ở quán ăn ngoài biên cảnh rằng Chiêu Dương Quận Chúa được hoàng đế sủng ái như nào, thậm chí còn hơn cả công chúa.
Nhưng đáng tiếc, nàng lại là nữ chính trong truyện ngược.
Ngay lúc rực rỡ nhất, nàng lại yêu sai người, yêu Triệu Minh Dục, ngũ hoàng tử xuất thân từ lãnh cung.
Nàng vì hắn chiến đấu trên chiến trường, lập được chiến công hiển hách. Nhưng nàng không ngờ rằng Triệu Minh Dục lại là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn. Sau khi đoạt được ngôi vị hoàng đế với sự trợ giúp của thân tỷ tỷ với nàng, hắn bắt đầu thanh trừng những người bất đồng chính kiến, trong đó bao gồm cả Hầu gia, người từng có ý định phế truất thái tử.
Vị Đế Vương từng bị lạnh nhạt này không hề có lòng biết ơn. Hắn căm ghét những kẻ chứng kiến sự tồn tại khốn khổ của mình, rồi lại càng sợ hãi họ.
Vì vậy, hắn đã làm giả chứng cứ phạm tội, vu khống Hầu gia thông đồng với địch, ra lệnh xử tử toàn bộ Hầu gia, từ trên xuống dưới, hơn ba trăm người. Nam nhân bị chém đầu, nữ nhân bị sung làm kỹ nữ, triệt để hủy diệt danh tiếng trung thần của Hầu gia qua nhiều thế hệ!
Khi ấy, Hầu Lan Tuyết đã trở thành Hoàng Hậu, vì uất ức mà rút kiếm chỉ vào Kim Loan Điện, chọc giận Hoàng Đế. Nàng bị hạ độc phế bỏ võ công, đày đến biên giới phía bắc xa xôi, nơi hoàn toàn đối lập với thế lực của Hầu gia. Ở đây, nàng chỉ là kẻ từng chiến thắng một trận chiến nhỏ, không còn được nhiều người nhớ đến như trước. Nàng phải chịu đựng mọi sự lăng nhục.
Tại đây, tất cả mọi người đều nói nàng đáng chết. Họ như đã quên hết chiến công hiển hách của nàng, chỉ biết rằng nàng là nữ nhân bị Hoàng Đế vứt bỏ, là tội nhân thông đồng với địch phản quốc, chứ không còn là nữ tướng quân Hầu Lan Tuyết khiến quân địch khiếp sợ.
Trước khi xuyên đến đây, ta cũng từng cùng người đọc mắng chửi nữ chính không biết cố gắng, hận nàng không thể tự cứu mình.
Đến khi bước vào nơi này, ta mới nhận ra quyền lực của Hoàng Đế đáng sợ đến mức nào.
Ta im lặng lau vết bẩn trên mặt nàng.
Có lẽ nàng nhận ra ta không có ý làm hại mình, hoặc là do kiệt sức, nên chỉ nằm im, ánh mắt trống rỗng, mặc ta lau chùi.
Xong xuôi, ta thu tay lại, nhìn về phía nữ nhân đã nhắm mắt, không còn chút sức sống.
Rất dễ dàng, hình ảnh trước mắt ta chồng lấp lên hình ảnh nữ nhân hào khí anh hùng trên lưng ngựa năm xưa.
Nàng cũng từng là một người rực rỡ như ánh mặt trời!
Bỗng nhiên, một suy nghĩ hoang đường nhưng táo bạo nảy lên trong đầu ta.
Ta muốn — giúp nàng thay đổi vận mệnh.
Hầu Lan Tuyết, không đáng chịu kết cục này!
4.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, ta đã hoảng sợ đến mức nhảy dựng.
Ta có bị điên không?
Ta hiện tại chỉ là một người bình thường, lúc đọc truyện thì dễ dàng nói những lời hùng hồn.
Nhưng thực tế thì sao? Ta còn lo cho bản thân mình chưa xong, nói gì đến cứu người khác?
Tuy nhiên ngọn lửa trong lòng ta lại không thể dập tắt.
Vài ngày sau, vào một đêm khuya, khi quân địch bắn hỏa tiễn vào doanh trại, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi doanh trướng của Hầu Lan Tuyết, cũng thiêu rụi gần như toàn bộ lý trí của ta!
Vô số hỏa tiễn bắn về phía doanh trại, lửa bùng lên dữ dội, những người lính canh gác hoảng loạn, cầm vũ khí chém giết.
Lúc này, ta nhận ra cơ hội đã đến.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt ta, đốt cháy những ảo tưởng trong lòng ta.
Về lý, là một quân y, ta nên lập tức cứu chữa những binh sĩ bị thương, nhưng ta lại không làm vậy. Ngược lại, ta lợi dụng lúc hỗn loạn dắt một con ngựa, lao vào doanh trướng đang cháy, đỡ Hầu Lan Tuyết lên lưng ngựa, xoay người lên ngựa, kiên quyết hướng về phía hoàn toàn ngược lại mà đi!
Ta xuất thân từ gia đình làm nghề y, phụ thân ta có y thuật cao minh.
Chỉ cần thoát khỏi nơi này, có lẽ ta thực sự cứu được nàng!
Trên sa mạc mênh mông, dù cho hỗn loạn đến đâu, hành động khác thường của ta vẫn nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Này, tên kia làm gì vậy ——”
Ta nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ phía sau.
Nhưng ta không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại, lòng như lửa đốt.
Dẫn tù nhân bỏ trốn là tội chết.
Đây có lẽ là chuyện khác người nhất mà ta đã làm trong hơn ba mươi năm cuộc đời tầm thường của hai kiếp người!
Có điều kỳ lạ thay, ta lại không hề hối hận!
5.
Tuy nhiên ta không ngờ rằng, ngay lúc này.
Hầu Lan Tuyết, người đã im lặng với ta suốt vài ngày qua, đột nhiên lên tiếng, không biết là tỉnh táo hay vô thức mà lẩm bẩm: “Cứu ta, ngươi sẽ chết, vì cái gì?”
Giọng nàng nghẹn ngào, khàn khàn, mang theo sự tuyệt vọng.
Lòng nàng đã tan nát sau khi chứng kiến cảnh cả nhà bị thảm sát.
Nàng không thể tưởng tượng được rằng, khi võ công bị phế đi, trở thành kỹ nữ, không còn giá trị lợi dụng, vẫn có người liều mạng cứu nàng.
Vì vậy, nàng hỏi vì sao?
Dưới ánh trăng lơ lửng trên cao, biên cảnh xa xa, quê hương của ta ngày càng xa.
Gió thổi qua bên tai, đưa lời nói kiên định của ta vào tai nàng: “Ngươi đã từng cứu muôn vàn dân lành khỏi chiến tranh, ngươi không nên có kết cục như vậy.”
Đúng vậy.
Chính là như vậy.
Nàng không nên chết trong tay kẻ bạc tình, vong ơn phụ nghĩa, chỉ để đổi lấy chút thương hại.
Mà là phải sống, sống một cách tốt đẹp nhất.