Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 4
17.
Rất nhiều Ngự Lâm Quân bảo vệ cho Triệu Minh Dục, nhưng lại không quá đề phòng.
Bởi vì họ đều biết, vị Hoàng Hậu nương nương này đã từng yêu thương Hoàng Đế bệ hạ biết nhường nào.
Mãi đến khi đao kiếm đâm vào da thịt, những bính lính đứng phía trước bảo vệ cho Triệu Minh Dục ngã xuống, bọn họ mới phản ứng lại, kinh hô thất thanh.
“Hộ giá ——”
Thị vệ trưởng trừng mắt trách móc Hầu Lan Tuyết: “Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ ngày đó hành động có chút không thỏa đáng, tuy nhiên tục ngữ có câu, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Người dẫn binh xâm nhập đại điện như thế này, không sợ liên lụy Hầu gia xuống địa ngục còn bị người đời mắng chửi sao?”
“Ha ——”
Hầu Lan Tuyết cười lạnh, một kiếm đâm thủng lồng ngực thị vệ trưởng, đối diện với đôi mắt mở to của hắn ta, cười lạnh nói: “Có thể giết được kẻ thù, ta nghĩ phụ mẫu cùng các vị thúc bá, huynh đệ dưới đó của ta đều có thể cười ra tiếng!”
“Ngươi điên rồi ——” Thị vệ trưởng miệng lắp bắp, khó khăn phun ra vài chữ, sau đó “ầm” một tiếng ngã quỵ xuống mặt, không còn sự sống.
Những Ngự Lâm Quân khác xông lên, tuy nhiên tất cả đều không phải đối thủ của Hầu Lan Tuyết.
Chờ đến khi tất cả thị vệ trong đại điện gần như chết sạch,
Triệu Minh Dục mới chợt nhận ra, Hầu Lan Tuyết thật sự muốn giết hắn.
Tròng mắt hắn hơi co lại, tuy nhiên vẫn đứng tại chỗ, trong mắt đan xen những cảm xúc phức tạp.
Như là chưa bao giờ quen biết người trước mặt.
“Lan Nhi, nàng thật sự muốn giết ta?
“Nàng có biết không, biết được tin nàng chết, trẫm rất hối hận.”
Hắn kể lại tình cảm thời niên thiếu của họ, kể lại Hầu Lan Tuyết từng hứa hẹn sẽ dùng kiếm trong tay bảo vệ hắn, nói hắn không trách nàng hận hắn.
Quầng thâm dưới mắt hắn, biểu hiện cho bao nhiêu hao tổn tinh thần, sự khổ sở của hắn trong nhiều ngày qua.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng hắn.
Ta giương mắt, thấy Hầu Lan Tuyết dùng một kiếm xuyên qua xương bả vai của hắn, vẻ mặt không hề có chút dao động.
Nàng nói: “Ta cũng hối hận, lúc trước khi gặp ngươi, ta nên giết ngươi mới phải!”
Ta suýt chút nữa đã cho nàng một tràng pháo tay.
18.
Nhưng tay ta còn chưa kịp nâng lên, đã thấy Hầu Lan Tuyết rút kiếm về.
Thấy vậy, đáy mắt Triệu Minh Dục dấy lên niềm vui sướng, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu “Trẫm biết nàng không nỡ ——” thì bụng đã bị đâm một nhát kiếm. Hầu Lan Tuyết cười tàn nhẫn: “Một kiếm giết ngươi không khỏi khiến ngươi chết quá thống khoái, ta muốn ngươi nhận hết tra tấn, chuộc tội cho toàn bộ người của Hầu gia đã uổng mạng!”
“Người đâu!”
Nàng xoay đầu, ra lệnh cho hai vị tướng Hầu gia áp giải Triệu Minh Dục đi.
Nhưng không ai ngờ rằng, biến cố đột nhiên xảy ra.
Triệu Minh Dục thoát khỏi hai người họ, lạnh giọng hướng về chỗ tối hô một tiếng: “Ra đây hết cho trẫm!”
Hắn dứt lời.
Lực lượng hoàng gia ẩn nấp trong bóng tối ập đến, bao vây chúng ta.
Thế cục lập tức đảo ngược.
Triệu Minh Dục che vết thương trên vai, nhìn Hầu Lan Tuyết với ánh mắt đầy đau đớn:
“Ta biết nàng hận ta, chuyện này là ta có lỗi với nàng. Ta không muốn tranh cãi nhiều với nàng, cũng sẽ không xử tử quân lính Hầu gia tạo phản hôm nay. Chỉ cần nàng ra lệnh cho bọn họ trở lại biên giới, nàng vẫn sẽ là Hoàng Hậu của ta, ta sẽ bồi thường cho nàng.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hầu Lan Tuyết lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Minh Dục lập tức thay đổi. Hắn thở dài, như đang phàn nàn về tính khí của nàng:
“Chuyện đó không phải do nàng quyết định.”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nữ cao vút vang lên từ cửa cung:
“Hoàng đệ nói sai rồi.
“Bổn cung ở đây, xem ai dám động đến một sợi tóc của các nàng!”
19.
Mọi người quay đầu nhìn nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Triệu Hoa Hi ngồi trên xe lăn, khoác lên mình bộ hoa phục lộng lẫy, toát lên khí chất quý phái. Không còn chút nào vẻ tiều tụy, suy tàn.
Triệu Minh Dục rõ ràng không thể tin nổi: “Hoàng tỷ?”
Nhìn thấy Triệu Hoa Hi, hắn chợt nhận ra rằng vụ việc ngày hôm nay có liên quan đến Triệu Hoa Hi. Hắn không thể kiềm chế được mà chất vấn: “Hoàng tỷ, người giúp đỡ bọn họ để đối phó với ta?”
Triệu Hoa Hi giữ thái độ bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt: “A Dục, ta từng hứa với mẫu phi rằng sẽ bảo vệ ngươi.”
Khóe mắt Triệu Minh Dục sắp nứt ra: “Vậy tại sao ——”
“Bởi vì nếu ta không giết ngươi, thì ngươi sẽ giết ta. A Dục, a tỷ không biết từ lúc nào mà ngươi trở nên nhẫn tâm như vậy. A tỷ không ngờ rằng ngươi lại đi sai đường, cũng không thể để giang sơn Triệu thị bị hủy trong tay ngươi!”
Nàng chỉ dùng một ánh mắt, đã khiến cho những cận vệ hoàng gia kia biến mất không chút dấu vết.
Một cây kiếm kề vào cổ Triệu Minh Dục, biết thế cục đã bại, mắt hắn run dữ dội, như điên như dại kêu lên: “Không! Trẫm không muốn chết, trẫm có lỗi với Lan Nhi, giờ nàng đã trở lại, trẫm phải bồi thường nàng!”
“Đúng vậy, nếu Lan Nhi chết rồi thì trẫm sẽ rất đau khổ, rất đau khổ, trẫm yêu nàng, cho nên nàng không thể giết trẫm!”
Hắn còn muốn nói tiếp, tuy nhiên Triệu Hoa Hi đã không nghe nổi nữa: “Dẫn đi.”
Làm chuyện ác sẽ bị người đời xa lánh.
Ta nhìn Đế Vương nay đã điên khùng kia.
Chỉ cảm thấy, đúng người đúng tội.
20.
Hầu Lan Tuyết tự tay chọn cách chết cho Triệu Minh Dục, nàng chọn vạn tiễn xuyên tim.
Do quân của Hầu gia chấp hành, mỗi người một mũi tên, báo thù cho những người đã chết oan của Hầu gia.
Ngày hành hình, Triệu Hoa Hi không đi xem.
Cuối cùng nàng ấy vẫn không đành lòng.
Ta với nàng ấy cùng nhau ngồi trong đình hóng gió ở Ngự Hoa Viên. Nàng ấy im lặng nhìn ta, như đang suy tư điều gì, bỗng nhiên lên tiếng: “Quen biết đã lâu, nhưng hình như ta vẫn chưa hỏi qua thân phận của ngươi? Lan Tuyết vẫn luôn gọi ngươi là Tiểu Vi, ta cũng chưa từng hỏi qua tên đầy đủ của ngươi.”
Nghe vậy, ta mỉm cười: “Ta chỉ là một nữ tử bình thường đến từ biên giới, tên không đáng nhắc đến.”
Ta tưởng rằng sau khi nói như vậy, nàng ấy sẽ không hỏi lại nữa.
Thế mà không ngờ, nàng ấy lại khẽ cười: “Ngươi nói mình bình thường, còn ta lại không cảm thấy như vậy.”
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn nàng ấy.
Chẳng lẽ nàng ấy đã phát hiện ra điều gì?
Nàng ấy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã cảm thấy ngươi khác biệt với mọi người ở đây. Tuy ta không nói rõ được là điểm nào khác biệt, nhưng hình như từ khi ngươi xuất hiện, mối quan hệ giữa ta với Lan Tuyết mới có sự thay đổi. Cảm ơn ngươi vì đã dũng cảm và táo bạo đến vậy.”
Tim ta rung động mạnh mẽ.
21.
Ta vẫn còn nhớ rõ kết cục của các nàng trong nguyên tác.
Theo cốt truyện gốc, sau khi Hầu phủ bị diệt, Hầu Lan Tuyết bị ném vào quân doanh chịu mọi tra tấn. Tuyệt vọng cùng cực, nàng đã gieo mình vào biển lửa. Nửa năm sau, khi vị Đế Vương xa xôi ở kinh thành biết được tin này, hắn vô cùng đau khổ, bãi triều mấy ngày, lưu luyến ở cung Phượng Ngô, truy phong Hầu Lan Tuyết làm Thuần Nhân Hoàng Hậu. Thế nhân đều ca tụng tình thâm của hắn.
Còn Triệu Hoa Hi, vị trưởng công chúa từng là phụ tá đắc lực của Đế Vương, vì cầu tình cho Hầu gia mà bị đày đến ngôi chùa hẻo lánh. Nói cho hay là vì cầu phúc con dân, nhưng thực chất là giam lỏng. Công chúa vốn kiêu ngạo nay lại sống bơ vơ không nơi nương tựa, chịu người khinh nhục, cuối cùng vào một đêm tối đã tự sát bỏ mình.
Lúc đọc đến kết cục này, lòng ta trào dâng suy nghĩ.
Không thể nào như vậy, các nàng không nên chịu kết cục như vậy.
Họ có tình yêu, nhưng lại bị phụ bạc, oan ức biết bao!
Và rồi, ta xuyên không đến đây.
Lúc đầu, ta sợ hãi, do dự, nhưng sau đó ta nghĩ, đã đến đây rồi, sao ta có thể trơ mắt nhìn họ tiếp tục đi về phía cái chết như vậy chứ?
Chuyện xưa dù đã gần đến hồi kết, tuy nhiên chỉ cần họ không chết, mọi thứ đều có thể thay đổi!
May mắn thay, ta đã làm được.
Ta nhìn Triệu Hoa Hi, thấy phong thái xuất chúng của nàng ấy, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nữ tử giúp đỡ nữ tử, có gì không ổn chứ?
Huống chi, người chính là người mà ta yêu thích nhất.”
Lời này xuất phát từ trái tim ta.
Lúc đọc truyện, ta đã ấn tượng nhất với vị trưởng công chúa xinh đẹp đầy mâu thuẫn này. Vừa đẹp vừa kiêu sa, ai mà không yêu cơ chứ?
Nghe ta nói, Triệu Hoa Hi khẽ ho, quay đầu đi. Ta không biết có phải ảo giác hay không, mà tai của nàng ấy hình như đỏ lên: “Bổn cung đã có phò mã, nhưng cũng có thể không có…”
Ta: “???”
Nàng ấy có hiểu lầm gì chăng?
Tuy nhiên trước khi ta kịp giải thích, Hầu Lan Tuyết đã bất ngờ xuất hiện. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng trợn tròn: “Ngươi trước đây một mình một ngựa cứu ta ra khỏi tuyệt cảnh, lại tận tâm chăm sóc ta, ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng người mà ngươi thích nhất là ta…”
Ta: “???”
Ngay khi nàng dứt lời, sắc mặt Triệu Hoa Hi biến đổi.
Và rồi.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn ta, tựa hồ đang chờ ta giải thích.
Không phải đâu!
Hai người rốt cuộc hiểu lầm gì vậy?
22.
Thấy ta trợn mắt há hốc mồm, hai người họ phì cười.
Lúc này ta mới vỡ lẽ.
Hóa ra họ cố ý trêu ta.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận: “Không nói chuyện với hai người nữa!”
Phía sau vang lên tiếng cười giòn giã của họ.
Ta bước ra vài bước, không nhịn được cũng cười theo.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.
Trước khi ý thức tan biến, ta mơ hồ nghe thấy tiếng hoảng hốt của họ: “Tiểu Vi——”
23.
*Chuyển bối cảnh hiện đại nên đổi xưng hô nhé mọi người.
Khi tỉnh lại, tôi đang ở trên giường trong nhà mình.
Nhìn chiếc màn quen thuộc, tôi bỗng choàng tỉnh.
Mọi chuyện xảy ra trong truyện như một giấc mơ xa xăm.
“Chào chị Lâm, lịch hẹn trước thăm khám bác sĩ tâm lý là vào lúc chín đến mười giờ tối ngày mai, chị nhớ đến bệnh viện đúng giờ nhé!” Bệnh viện tôi đã hẹn lịch gọi đến cho tôi, tôi thoải mái cười: “Hủy lịch giúp tôi nhé.”
Ký ức ở hiện đại dần ùa về.
Mặc dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn nhớ rõ quãng thời gian gần như tuyệt vọng khi còn niên thiếu.
Ba năm sống trong bóng tối, người thân duy nhất là ông nội đã qua đời.
Tôi luôn tự cho rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn đó, để kế thừa tay nghề của ông nội, trở thành một lương y trẻ tuổi nhất.
Trên thực tế không phải vậy, tôi hầu như không có đêm nào ngủ ngon giấc vì những cơn ác mộng.
Có điều tôi nghĩ.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn sợ ác mộng nữa.
…
Cuộc sống của tôi cứ xoay vần với những ngày đi làm, tan tầm vội vã.
Nửa tháng trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ không dám đọc lại bộ truyện đó, sợ rằng kết thúc sẽ không thay đổi, vẫn là bi kịch như cũ. Nhưng rồi, như bị ma xui quỷ khiến, tôi lại click vào trang web quen thuộc. Nhìn giao diện quen thuộc, tôi do dự hồi lâu, đầu ngón tay dừng lại trên nút “Đọc tiếp”.
Một khoảnh khắc lơ là, ngón tay tôi đã lỡ bấm.
Thôi, đành vậy.
Cùng lắm thì lại buồn bã một lần nữa.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhưng ngay sau đó, tròng mắt tôi co lại.
Chuyện xưa đã thực sự thay đổi!
Hầu Lan Tuyết với Trấn Quốc Trưởng Công chúa liên thủ chém giết về hoàng cung. Cuối cùng, Trấn Quốc Trưởng Công chúa phò tá ấu tử của tôn thất lên làm Hoàng Đế, bắt đầu buông rèm chấp chính. Để trả lại danh dự cho Hầu phủ, Hầu Lan Tuyết kế thừa chức vị của phụ thân, trở thành một nữ tướng quân danh tiếng.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là trong truyện xuất hiện thêm một nhân vật mới, tên là Tiểu Vi.
Dưới phần bình luận, vô số người đọc bày tỏ sự vui mừng:
“A a a! Tiểu Vi đã cứu vớt trái tim của tôi! Kết thúc quá tuyệt vời! Tên sở khanh kia đáng chết!”
“Tình cảm tỷ muội cũng đẹp quá đi!”
“Nghi ngờ Tiểu Vi là người xuyên việt, nhưng không có chứng cứ.”
……
Tôi mỉm cười đọc từng bình luận, khi đến trang cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại.
Trấn Quốc Trưởng Công chúa: “Tiểu Vi, ta và Lan Tuyết ở đây rất nhớ ngươi.”
Hầu Lan Tuyết: “Chờ Tiểu Vi trở về cùng nhau ăn cơm nhé! (Chống cằm chờ mong)”
Nhìn dòng bình luận này, hốc mắt tôi bỗng nhiên đỏ hoe. Tôi gõ tiếp một câu bình luận:
“Tiểu Vi cũng rất nhớ các ngươi.”
Nếu có cơ hội, tôi muốn nói với họ một câu.
Cảm ơn.
(Hết)