Tái Giá Gả Cho Hán Phu Thô Lỗ - 15 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:27
Đêm đến, Quý Ninh Sanh cũng thường lên xe ngựa theo, dễ động tình, mỗi khiến ép tới phát sợ, dám phát âm thanh, chỉ nhỏ giọng trách:
“Chàng đừng cử động lung tung! Sẽ khác thấy đó!”
Quý Ninh Sanh thở dài bất đắc dĩ: “ mà, nương tử, chỉ cần trông thấy nàng, liền …”
Hắn bắt đầu mấy lời thô tục.
Còn , khi đầu gặp mặt, thật lưu rể .
Chỉ là vì nghèo khó, sợ sẽ liên lụy đến trong lòng.
“Nương tử, đêm đầu tiên trú tại Thẩm phủ, ban đêm mộng thấy nàng .”
Ta vội đưa tay bịt miệng : “Chớ nữa!”
Rốt cuộc cũng trở về kinh thành, bách tính trong thành tề tựu đông đủ, nghênh đón tướng sĩ khải .
Quý Ninh Sanh để phía , hai đồng cưỡi một ngựa, chầm chậm qua trục đường Chu Tước.
Quý Ninh Sanh ghé sát tai , thì thầm: “Giờ thì , thành đều nàng là thê tử của .”
Ta: “......”
Trấn Quốc Đại tướng quân hết lời đề bạt Quý Ninh Sanh.
Hoàng đế cũng ý trọng dụng, nhân dịp phong Thường Thắng Đại tướng quân, ban thưởng cho một phủ Tướng quân.
Toàn bộ Thẩm gia cũng cùng dọn đến ở.
Hiện tại, Quý tiểu , Quý tiểu và Thẩm Lương ba thiết rời.
Rốt cuộc, cũng vài ngày yên .
Chẳng ngờ, trong thành kinh đô lưu truyền một cuốn thoại bản về và Quý Ninh Sanh.
Ta cũng lén mua về một quyển.
Dù sống hai đời, vẫn nội dung trong đó cho hổ đến mức giấu mặt .
Sao thể hư cấu đến như ?!
Tựa như tác giả từng trộm vách tường, còn rằng Quý Ninh Sanh một đêm mấy lượt.
Trường cảnh thì đủ cả, từ bàn trang điểm, bậu cửa sổ, thùng tắm, đến hậu hoa viên…
Ta chỉ còn ôm trán thở dài, từ nay chẳng còn mặt mũi mà ngoài buôn bán nữa.
Tối hôm , khi Quý Ninh Sanh trở về, trong lòng còn giấu một quyển thoại bản.
Hắn trông hết sức nghiêm túc: “Nương tử, cuốn thoại bản cũng đáng để tham khảo đó.”
Ta đỏ mặt tía tai.
Lại thêm mấy năm trôi qua, mỗi Quý Ninh Sanh xuất chinh đều thắng trở về.
Còn thì cũng trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Được vinh sủng đến thế, chỉ bởi Quý Ninh Sanh là trượng phu của .
Thẩm gia mỗi năm đều tiến cống gần tám phần gia sản, tuyệt thương nhân giàu đến mức thể chống đỡ quốc khố.
Ấy là đại nghĩa, cũng là cách để tự bảo .
Trung thu năm tròn bốn mươi tuổi, triều đình thiết yến trong cung.
Quý Ninh Sanh nắm tay nhập cung, trưởng tử của chúng lúc cao hơn , dung mạo tuấn, thần khí phi phàm.
Ta trông thấy Trần Cảnh – điều trở về kinh nhậm chức.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dẫu về, cũng chỉ ban cho chức quan ngũ phẩm nhàn tản. Đời trèo lên cao hơn, chỉ e còn khó hơn lên trời.
Hắn từng đắc tội ít quyền quý, tính tình bảo thủ cố chấp.
Cho dù ký ức kiếp , con đường quan lộ của cũng thể nào bằng đời .
Trần Cảnh tìm cơ hội gặp , hỏi:
“Nàng hận đúng ? Nàng chỉ mong c.h.ế.t quách ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-gia-ga-cho-han-phu-tho-lo/15-het.html.]
Ta lắc đầu, mỉm :
“Không , để ngươi sống, khi càng là trừng phạt. chẳng còn bận tâm đến chuyện của ngươi nữa .”
Quý Ninh Sanh chẳng bao lâu tìm đến.
Chỉ cần một khắc thấy , sốt ruột khắp nơi tìm .
Nam nhân sải bước tới, tự nhiên nắm lấy tay . Nay là quyền quý nhất đẳng, để Trần Cảnh mắt.
“Nương tử, vi phu đưa nàng hồi phủ.”
Ta mỉm gật đầu, sánh vai cùng qua bên Trần Cảnh.
Đường đời dài rộng, yêu cùng nắm tay hết một kiếp, đủ miễn trừ hơn nửa những khổ đau nhân thế.
Sau lưng, vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào của Trần Cảnh.
, chẳng còn can hệ gì đến .
21 - Phiên ngoại
Quý Ninh Sanh mất năm ba mươi tuổi.
Hắn đến âm phủ, Minh Vương cho , kiếp công đức viên mãn, thượng thiên sẽ ban cho một nguyện vọng cuối cùng.
Trong đầu Quý Ninh Sanh, bỗng hiện lên hình bóng một .
A Nguyệt Thẩm gia, nàng là nữ tử xinh nhất mà từng gặp.
Lần đầu gặp, Thẩm Nguyệt tưởng là ăn mày, tự tay đưa cho bạc, bánh bao, còn một viên kẹo hạt dẻ.
Hôm cảm nắng, đến cả sức để từ chối cũng . Hắn ăn bánh bao, mang bạc về nộp học phí cho tiểu .
Còn viên kẹo hạt dẻ , vẫn luôn cất giữ, chẳng nỡ ăn.
Lần thứ hai gặp , Thẩm Nguyệt nhận .
Tiểu phong hàn, cõng khắp nơi tìm thầy. Thẩm Nguyệt mời lang trung, còn cho thêm thuốc.
Khi đó, Quý Ninh Sanh từng nghĩ, đời nữ tử đến thế.
Lần thứ ba gặp mặt, Thẩm Nguyệt ném tú cầu kén rể, Quý Ninh Sanh nép nơi đầu phố, ngẩn ngơ nàng.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên, rối loạn tâm can.
hiểu rõ, giữa và nàng, là cách biệt mây với bùn, đời vô duyên.
Đến gặp thứ tư, Quý Ninh Sanh đang liều thủ thành.
A Nguyệt Thẩm gia đích dẫn theo một đội hộ viện, mang lương thảo đến.
Trước khi rời Lâm Thành, nàng một câu:
“Danh tướng, đa tạ vẫn kiên trì thủ thành cho tới giờ.”
Nàng vẫn nhận .
Quý Ninh Sanh trơ mắt Thẩm Nguyệt rời , nghiến chặt răng, dù liều mạng cũng giữ vững phòng tuyến cuối cùng nơi biên cương.
Quý Ninh Sanh chẳng bản chịu đựng đến lúc cuối cùng bằng cách nào.
Hắn quên cả đau đớn.
Cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, lấy viên kẹo hạt dẻ cũ kỹ vẫn luôn giữ trong lòng.
Kẹo bọc trong giấy dầu, bề mặt mài nhẵn từ lâu.
Viên kẹo , chắc là ngọt lắm nhỉ? — Hắn đoán .
rốt cuộc, vẫn kịp nếm thử.
Giờ phút , khi hồi tưởng đời — ngắn ngủi mà gió mưa thê lương, Quý Ninh Sanh chẳng còn nhớ rõ từng mong mỏi điều gì.
Hắn mấp máy đôi môi, chỉ còn một niệm cuối cùng:
“Ta … A Nguyệt Thẩm gia.”
(Hết)