Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tái Giá Với Đế Vương - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Nhưng ba năm trong cung, ta vẫn không có con.


Chỉ mình ta biết, vì việc đó mà Dung Sâm phải chịu bao nhiêu áp lực, triều thần cứ bám riết, ngày ngày dâng tấu chương trách móc. 


Nếu không lập phi tần, chàng sẽ phải tìm cách khác để giữ thế cân bằng trong triều đình.


Nhưng chàng chưa từng nhắc đến với ta, càng không hề nói gì về hài tử.


Dù chưa một lần nhắc đến, nỗi lo của ta ngày càng nhiều. Thời gian hiện tại, như thể là những ngày tháng trộm được từ tay trời.


Cuối cùng, sóng gió nổi lên.


Bất Nghĩa Hầu Bùi Triệu và Vệ Vương tạo phản, phất cờ “thanh quân trắc, trảm yêu phi!”


Đây dường như là cái cớ không bao giờ cũ.


Bất kể là quân vương vô đạo hay nghịch thần mưu phản, hễ cần tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận, thì nhất định sẽ có một người phụ nữ bị đổ tội khiến quốc gia điêu linh.


Tình của Dung Sâm đối với ta, trở thành lưỡi đao sắc bén mà những kẻ đó dùng để tấn công chàng.


Từ khi mùa đông bắt đầu, khắp Yến Kinh chìm trong không khí hiu quạnh lạnh lẽo.


Chiến loạn nổi lên, bách tính lầm than, Dung Sâm càng bận rộn hơn. 


Người xung quanh nhìn ta, ánh mắt luôn pha chút phức tạp khó tả.


Bùi Triệu đem quân đến Lam Thành, cứ lớn tiếng đòi bệ hạ giao nộp yêu phi.


Yến Kinh dường như yên bình, nhưng thực ra đã sóng ngầm cuồn cuộn.


Nếu Lam Thành thất thủ, phản quân sẽ tiến thẳng vào hoàng đô.


Ai nấy đều muốn xem thử xem liệu vị Quý phi như ta có phải chịu chung số phận như Dương Quý Phi thời Đường hay không.


Những cây mai mà Dung Sâm đích thân trồng vì ta, nở rộ trong gió, mai đỏ rực rỡ xen lẫn tuyết bay, làm cho khung cảnh thêm phần nổi bật. 


Vì có người từng hứa với ta vào sinh nhật tuổi mười bốn rằng sẽ trồng cho ta ngàn cây mai đỏ, nguyện ta năm năm tháng tháng, mãi mãi an vui!


Giờ đây, tuyết đầu mùa đã tới Yến Kinh, mai đỏ cũng nở rộ.


Như thể chỉ mình ta thưởng ngoạn.


Ta bước sâu vào rừng mai đỏ, tuyết phủ dày, đi lại có phần khó khăn.


Bất ngờ, chân ta trượt, giữa cơn quay cuồng trời đất, một vòng tay quen thuộc ôm lấy ta, ta ngước mắt lên, lại là Dung Sâm.


Quả thật, ta vô cùng ngạc nhiên, chàng không khỏi hỏi lại: “Sao, trẫm xuất hiện ở đây, nàng thấy lạ lắm sao?”


Đúng, ta rất ngạc nhiên.


Loạn trong giặc ngoài, nước nhà không yên, sao chàng lại ở đây?


Chàng kéo tay ta, nhẹ nhàng xoa nắn, dường như muốn truyền chút hơi ấm.


“Bệ hạ không nghĩ… chúng ta đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi sao?”


Ta chưa kịp dứt lời, Dung Sâm bỗng khựng lại, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng đáp: “Chớp mắt nàng đã nhập cung ba năm rồi, không phải là quen biết lâu rồi ư.”


“Gặp gỡ người lần đầu, lại tựa như cố nhân trở về. Ngày ta vào cung gặp bệ hạ, đã có cảm giác quen thuộc ấy rồi. Bệ hạ… chưa từng cảm thấy sao?” Ta khẽ cười, nhìn sâu vào đôi mắt chàng không rời.


“Đương nhiên là không, trẫm vừa gặp ái phi, liền kinh ngạc vì nhan sắc tuyệt trần, từ đó tâm tư vấn vương, khó lòng thoát khỏi.”


Dung Sâm cười càng sảng khoái, nhưng càng đậm nét hoang đường phía sau.


Ta cũng cười cùng chàng, đến khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, ta thoáng thấy ánh tình sâu thẳm giấu sau đôi mắt đế vương.


Chàng nắm tay ta, cùng tiến vào rừng mai, từng đóa mai đỏ ngạo tuyết, phong thái hiên ngang, chúng ta sóng bước bên nhau, bước chân trên tuyết vừa nông vừa sâu.


“Bệ hạ, nếu một ngày kia, giặc thù vây thành, nguy cơ hoàng thành sụp đổ, bệ hạ sẽ chọn thế nào?”


Chàng nhẹ xoa đầu ta, cười nhạt: “Nàng chỉ cần nhớ rằng, kiếp này, trẫm sẽ không buông tay nàng nữa. Nếu có ngày ấy, dù lên đến trời xanh hay xuống địa ngục, ta nguyện sống chết có nhau.”


Lời hứa của đế vương, thật là nặng nề.


Ta không biết phải đáp lại ra sao.


Nếu thật có ngày ấy, ta có thực sự mong người cùng ta xuống hoàng tuyền, để chứng tỏ tình yêu không đổi chăng?


Có lẽ, không phải.


Ta chỉ mong được thấy người ngồi trên ngai vàng, thực hiện chí nguyện thuở thiếu thời, gánh vác lý tưởng của những người đã khuất, trở thành đấng quân vương vạn thế, biển yên sông lặng, thiên hạ thái bình.


Chàng ôm chặt ta vào lòng, thì thầm: “Buông tay một lần đã đủ đau đớn khôn nguôi, nếu có lần nữa, đó sẽ là… sống không bằng chết.”


“Giày tất của thiếp ướt rồi, bệ hạ cõng thiếp về đi.”


Chàng xoa má ta, cười nói: “Yếu ớt quá.” Rồi chàng quay lưng, khom người xuống chờ ta trèo lên.


Ta vòng tay qua cổ Dung Sâm, để chàng cõng mình chậm rãi bước về phía trước. Tuyết càng rơi nhiều, phủ lên tóc ta, cũng phủ lên tóc chàng.


Ta khẽ cười, ghé tai chàng nói: “Hôm nay cùng dầm tuyết, kể như tóc trắng chung tình. A Sâm, kiếp này, thật đáng giá.”


Dung Sâm bỗng nhiên đứng khựng lại, ngỡ ngàng hỏi: “Nàng gọi trẫm là gì?”


Đây là lần đầu tiên từ khi vào cung ta gọi tên chàng. Trong lòng ta, Dung Sâm chưa từng là đế vương Đại Yến, mà vẫn luôn là chàng thiếu niên năm ấy.


“A Sâm…”


14


Đêm nay, ta giữ Dung Sâm lại Tử Thần cung.


Hương thơm trong cung, nhẹ nhàng phảng phất, không đủ để nhận ra, nhưng đủ khiến người an giấc, chìm vào mộng mị ba đời.


Ngoài điện có người đến, kẻ đó khoác trên mình chiếc áo choàng đen, giọng nói cố ý hạ thấp: “Nương nương, xin mời khởi hành. Đại trưởng công chúa đã sắp xếp xong mọi thứ.”


“Nếu chàng tỉnh lại thì…”


“Nương nương yên tâm, Đại trưởng công chúa sẽ cầm chân bệ hạ, quyết không để ngài ấy làm điều hồ đồ.”


Ta cúi người, cuối cùng cũng hôn Dung Sâm một lần nữa, giọt lệ khẽ rơi trên gò má chàng. Ta chậm rãi lau đi.


Cuộc đời bên nhau này, luôn quá đỗi ngắn ngủi.


Ba năm trong cung, đã là ân huệ hiếm hoi từ trời cao.


Tay ta lướt nhẹ qua đôi mày, qua ánh mắt của chàng. Khi Dung Sâm say ngủ, gương mặt ấy, vẫn giống hệt như thuở ban đầu.


“Năm mười bốn tuổi, chàng nói muốn trồng ngàn cây mai đỏ để chúc ta năm năm tháng tháng mãi mãi an vui.”


“Bảy năm trước, chàng muốn Khương Dao quên đi Dung Sâm, không còn vướng bận chút gì. Ta liền quên thật sạch…”


“Chàng nói rằng muốn Khương Dao gả vào gia đình bình thường, tránh khỏi cạm bẫy chốn hoàng gia, cả đời thuận hòa êm ấm, ta liền thuận theo ý nguyện của chàng.”


“Khi phong ta làm phi, người người chẳng hiểu ý nghĩa của chữ 'Chung'. Nhưng ta vẫn nhớ lời chàng khi xưa, đó là chữ khắc ghi trọn đời.”


...


“Nương nương, đã đến lúc phải đi rồi.” Lời của ta bị cắt ngang, tay ta từ từ buông rời khỏi tay Dung Sâm.


“Dung Sâm, ta không thể rời xa chàng. Suốt đời này, ta chưa từng quên chàng.”


Đó là câu cuối cùng ta nói với chàng. Ta thấy chàng trong giấc ngủ khẽ nhíu mày, nơi khóe mắt như có vệt lệ còn vương.


Ta bước ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, hướng về Lam Thành.


Xa xa ngước nhìn hoàng thành, chỉ mong quân vương trường tồn vạn tuế!


Bảy năm trước, Dung Sâm bị hãm hại. Mẫu thân Mạc Quý phi vì bảo vệ chàng, đã gánh hết tội lỗi lên mình, bị ép tự vẫn. Rồi chàng cũng bị phế truất tước vị, lưu đày đến Ba Thục, ngày trở về không định. Chàng không muốn ta vì tình mà dính líu, nên nguyện cầu bí thuật phù sinh, đổi lấy việc ta quên đi tất cả.


Nhưng làm sao ta có thể nỡ lòng để chàng một mình gánh chịu tất cả.


Chén thuốc ấy, dù chàng tận mắt nhìn ta uống cạn.


Nhưng ta vốn học từ sư phụ trên Phù Sơn môn, hiểu rõ bí thuật phù sinh, liền biết cách hóa giải.


Chàng muốn ta quên, ta đành giả vờ quên, rồi gả cho Bùi Triệu làm thê.


Ngày ta xuất giá, cũng là ngày Dung Sâm rời Yến Kinh đi Ba Thục, ta ngồi trong kiệu hoa, nhìn thấy chàng trong bộ tang phục, bị đẩy đi giữa con đường Yến Kinh. Tranh đoạt ngôi vị, sinh tử trong gang tấc, ngày đó chàng rời đi, đã mang theo ý định sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.


May thay, chàng đã trở về.


Loại hương ấy có thể làm người ta ngủ mê một ngày một đêm.


Người của Đại trưởng công chúa hộ tống dọc đường, qua các trạm kiểm soát đều không bị cản trở.


Nhưng khi sắp đến Lam Thành, những người hộ tống bắt đầu có chút lo lắng, họ không kiềm được mà thúc ngựa tăng tốc.


“Bệ hạ dẫn đầu tinh kỵ, ngựa phi nghìn dặm, đã vượt qua biên giới đất Mạc Thủy rồi.”


Dung Sâm, rốt cuộc cũng đuổi theo ta.


Ta khẽ mỉm cười, chưa bao giờ ta tin nhầm chàng.


Suốt đời này, tình yêu và hận thù đan xen, số mệnh đầy trêu ngươi.


Dù chuyến đi này có kết thúc ra sao, e rằng ta khó có thể trở về bên chàng lần nữa.

 

Loading...