Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tái ngộ - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:49:38

Ngoại truyện của Chu Duẫn: Bản nhạc kèn harmonica

 

Khi đưa chị rời khỏi ngôi nhà , bà dọn sạch thứ.

 

Chỉ để một cây kèn harmonica.

 

Rất lâu đây, lúc mà bố vẫn ngoại tình và ngôi nhà vẫn biến thành một nơi xa lạ đáng sợ. 

 

Khi đó, thường để và chị gái cạnh ghế sofa thổi những bản nhạc bằng kèn harmonica cho chúng .

 

Phần lớn những giai điệu đều dịu dàng, uyển chuyển. Đến nỗi về , khi bà giận dữ chỉ , mắng là "dòng m.á.u rác rưởi của nhà họ Chu", sợ đến mức sững tại chỗ.

 

"Bạch Nha, chúng thôi."

Bà ném cho một ánh mắt đầy sự chán ghét, thèm đầu nào nữa.

 

Sau đó, thử nhặt cây kèn harmonica , nhưng chẳng bao giờ thổi những bản nhạc mà từng chơi.

 

Từ khi bà rời , nhà họ Chu liền trở thành cơn ác mộng của .

 

Tài sản của gia đình, bắt đầu từ năm mười bảy tuổi, mất chín năm trời, từng bước từng bước thâu tóm tất cả.

 

Sau khi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, bố buộc dựa để lấy tiền nuôi vợ và con cái của ông . Thái độ của ông đổi .

 

thể khiến ông yêu thương , nên chỉ thể từ bỏ việc tìm kiếm tình cảm .

 

Nhiều năm , và Trình Ninh Ninh cuộn tròn trong khách sạn, quấn chung một tấm chăn, xem Harry Potter.

 

Trong phim, Harry sống gầm cầu thang, bụi từ bước chân lên xuống thường rơi xuống. Cảnh đó khiến nhớ đến những đêm nhốt trong tủ áo, co mà ngủ.

 

Trình Ninh Ninh vô tình chạm , ngạc nhiên : "Tay lạnh quá."

 

  định mở miệng, cô nắm lấy tay , nhét vạt áo của .

"Đây, để em sưởi ấm cho ."

 

Cảm giác mềm mại, ấm áp giống như ngọn gió đầu xuân thổi qua cành cây, chỉ trong chớp mắt trái đào đỏ mọng trở nên tròn trịa.

 

Ánh đèn chiếu mắt cô , lấp lánh như nước.

 

cúi đầu hôn , thuận tay khóa màn hình iPad, úp ngược đặt lên bàn:

"Không xem nữa... chơi với em , chồng yêu."

 

luôn thích đổi cách gọi – mà đây là cách gọi bình thường nhất .

 

Còn những kiểu gọi khác, kỳ quái đến khó tin, đều để dành cho những đêm lộn xộn và đảo điên.

 

Vào những lúc , cô thường hết sức ngang ngược, cái gì cũng dám , cái gì cũng dám .

 

Sẽ dùng cà vạt trói tay , ép gọi những danh xưng lạ lùng.

 

Sẽ buộc một chiếc nơ bướm thật đẽ và chặt chẽ, dồn đến giới hạn mới chịu cởi .

 

Và còn...

 

đến ban ngày, cô trở về dáng vẻ uể oải, giống như một chú sóc nhát gan háo sắc, còn khúm núm nữa.

 

Cái kiểu mâu thuẫn đầy kỳ lạ một sức hút kỳ lạ và chí mạng đối với .

 

Nó khiến nhớ về đầu tiên gặp cô .

 

Lúc đó, khách sạn thông báo các quy định cách ly, tất cả xuống sảnh để nhận vật tư.

 

mặc bộ đồ ngủ tai thỏ lông xù, co ở góc thang máy, ngẩn .

 

Sau khi nhận vật tư, bên cạnh hai bé gái. Bố chỉ một hộp sữa chua, bèn đưa cho em gái, còn chị gái thì lề mề theo , vẻ mặt đầy ghen tị, dám .

 

lấy hộp sữa chua của , liếc một cái : "Cái gì chứ, loại ghét nhất mà, ngọt đến phát ngấy luôn."

 

Sau đó nhét hộp sữa chua tay chị gái, lạnh mặt :

"Em đó, em giúp chị giải quyết hộp sữa chua chị thích ."

 

Vậy mà đến tối hôm , thấy cô ban công bên cạnh.

 

Vẫn là bộ đồ ngủ lông xù , cô ngẩn ban công một lúc.

 

lẩm bẩm một :

"Thèm sữa chua quá, ngày mai phát nữa ..."

"Thôi bỏ , thể giành đồ với con nít chứ, lớn mà."

 

Qua lớp kính, thấy cô giơ nắm đ.ấ.m lên, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c , đó lấy từ túi áo ngủ ... một cây kèn harmonica.

 

định thổi bản nhạc gì, tò mò cô.

 

Rồi cô thổi… "Bài ca hảo hán".

 

Thổi xong, như thể thuận khí mà vỗ nhẹ lan can ban công:

“Thấy chuyện bất bình thì hét lên một tiếng, cần tay thì cứ tay. Lời , thể nuốt .”

 

sững sờ lớp kính, bóng lưng lông xù của cô trong phòng, biến mất khỏi tầm mắt .

 

Sau , chúng ở bên .

 

vô tình nhắc đến buổi tối hôm đó, nhắc đến cây kèn harmonica, cô hổ liếc một cái:

“Ờ… hôm đó chỉ thổi chơi thôi, mấy bản em thổi cũng nhiều.”

“Nếu thích , em thể thổi cho bài Thành phố .”

 

Bài thứ hai cô thổi trôi chảy lắm, thật cũng mấy.

 

Cuối cùng cô đặt cây harmonica xuống, nhào , rên rỉ nũng:

“Chồng ơi chồng ơi~ em thổi nhạc cho , thưởng gì cho em đây?”

 

Rất kỳ lạ là từ hôm đó trở , còn mơ thấy những giai điệu harmonica rõ tên thuở nhỏ, những năm tháng tăm tối sống trong tủ quần áo nữa.

 

cưới cô .

 

Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, khách sạn gỡ phong tỏa.

 

Chỉ trong một đêm, cô biến mất.

 

nhắn cho cô nhiều tin, mãi cô mới trả lời một câu:

“Chia tay , Chu Duẫn.”

 

c.h.ế.t lặng tại chỗ, những hồi hộp thao thức về lời cầu hôn, những viễn cảnh tương lai dài đằng đẵng… trong khoảnh khắc , vỡ tan thành bọt nước.

 

ép bình tĩnh, hỏi cô:

“Lý do là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-ngo-risz/ngoai-truyen-1.html.]

 

Cô đưa hai cái cớ như bịa đại, đó lập tức chặn .

 

nhờ điều tra. bất kể là cái tên “Từ Dĩ Ninh” địa chỉ, công ty mà cô từng đưa đều thể tìm gì cả.

 

gặp chị . Chị thổi móng tay mới , nhạo :

“Người căn bản tin tưởng . Chị với mấy thằng bạn trai nhỏ cũng thôi. Chơi chơi thì vui, lỡ cho thông tin thật bám theo thì rắc rối chết.”

 

Vậy ?

 

cam tâm tin, cố chấp chị:

“Giữ viên kim cương đó cho em.”

“Sẽ một ngày, em sẽ tìm .”

 

Chị trợn trắng mắt:

“Cây khô trổ hoa thì phiền thật đấy. Đến một tấm ảnh còn mà cũng mơ tìm ? Tìm mới là chuyện lạ .”

 

Thời gian trôi từng ngày, suốt ba năm từng gặp cô.

 

Cho đến Tết năm nay.

 

Trong nhóm công ty, đang khoe ảnh bữa cơm tất niên. trong xe, tiện tay lướt mấy tấm — thấy cô .

 

Ngồi ở một góc, lưng cong , đang chuyên chú gặm xương sườn.

 

Thoạt biểu cảm như nhún nhường, nhưng chúng từng sống cùng suốt hai tháng trời, chỉ cần liếc mắt là nhận sự chán ghét giấu trong đáy mắt cô.

 

Người đăng bức ảnh tên là Trình Dao, là nhân viên mới của công ty tuyển vài tháng .

 

Nếu nhớ nhầm, hồ sơ của cô chút vấn đề.

 

Thế là hỏi địa chỉ, giả vờ rằng cũng ăn ở đó, lập tức lái xe tới nhanh nhất thể.

 

Ngay giây phút mở cửa bước , đối mặt với ánh mắt kinh ngạc thể tin nổi của cô .

 

túm lấy chiếc ba lô vải rách từ ba năm , rời :

chợt nhớ chút việc, nhé.”

 

“Trình Ninh Ninh, con đây cho , xuống!”

 

Người phụ nữ bên cạnh nghiêm mặt quát, đôi mắt và lông mày vài phần giống cô , chắc là của cô .

 

ánh mắt bà , hề chút tình thương nào.

 

Chưa kể đến đám họ hàng cứ một câu một lời, mặt mà dám thẳng thừng chê bai cô chẳng chút kiêng dè.

 

Trực giác của ba năm sai.

 

và cô , là cùng một loại .

 

Sau khi cô rời , chậm rãi xe, đầu ngón tay vẫn còn vương mùi hương nhè nhẹ, ấm áp , lập tức kéo trở về những đêm dịu dàng năm xưa.

 

Trên đầu giường chỉ một ngọn đèn mờ nhạt, cô thở dốc chống dậy, kéo cà vạt che mắt .

 

Thị giác tước đoạt, giữa bóng tối, những cảm giác còn phóng đại lên vô hạn.

 

Những lời thô tục, bỡn cợt, thậm chí phần dâm đãng từ miệng cô thốt , càng giống như một kiểu bộc phát thời gian dài kìm nén.

 

Một vẫn đủ, còn kéo theo cùng lao xuống.

 

khi kéo cả chìm đắm, cô bỏ trốn một .

 

thực sự từng trách cô , nhưng cơn giận đầu tiên, trỗi dậy trong chỉ còn là nỗi nhớ.

 

thường xuyên mơ thấy cô , mơ thấy vài buổi ban ngày, cô bên cửa sổ, đang chăm chú gì đó.

 

Khi hỏi, cô chỉ híp mắt: “Là mấy thứ liên quan đến công việc thôi mà, công ty bảo một cái bảng thống kê.”

 

Lần đầu bắt chuyện với cô, thật hồi hộp, nhưng cô thản nhiên đưa tay : “ tên là Từ Dĩ Ninh.”

“Năm nay hai mươi hai tuổi, ở công ty Xuân Cảnh, chỉ là một nhân viên quèn thôi.”

 

Một hôm nhân viên mua rượu cho chúng , cô uống say, đột nhiên nhào tới hôn , lôi từ túi một chiếc hộp nhỏ.

 

“Thật , còn nhờ mua giúp cái nữa, thử cùng , hử?”

 

Tim bỗng đập thình thịch, nhưng khi đối diện với ánh mắt ngà ngà men say của cô , bỗng lo lắng—

 

Lo rằng đó chỉ là một phút ngẫu hứng của cô mà thôi.

 

dùng bàn tay mềm mại nâng mặt lên, khẽ thì thầm: “Vậy thì yêu , ? Một cách nghiêm túc.”

 

Tất cả những thông tin cô từng với , đều là giả.

 

từng nghĩ đến chuyện một tương lai với .

 

Cũng giống như cây kèn harmonica cô quên mang , thật bao giờ thuộc về , chỉ là tình cờ nhặt .

 

giống một giấc mộng hư ảo khiến say mê.

 

bắt đầu nhận : Cho dù cả đời tìm ,

 

cũng sẽ bao giờ quên cô .

 

May , vận may của cũng quá tệ.

 

Dưới ánh trăng đêm hôm đó, trong bể suối nước nóng của nhà kính hoa thủy tinh—

 

run rẩy hôn .

 

Trong làn nước b.ắ.n tung tóe, xúc cảm quen thuộc lập tức nhấn chìm .

 

Sáng hôm , cô cuối cùng cũng chịu : cô thích .

 

Khoảnh khắc , chợt hiểu : Thật suốt thời gian qua, điều luôn mong

 

Chỉ là để cô đặt tương lai của cô .

 

Chỉ cần cô vẫn còn thích , chuyện trong quá khứ đều sẽ để tâm nữa.

 

dốc hết sức vươn khỏi chiếc tủ tối tăm của tuổi thơ, để thấy một vì đầy thương tích khác.

 

Dù mờ nhạt, rực rỡ, nhưng vẫn từng chiếu sáng trong khoảnh khắc .

 

Và khi nắm , thì sẽ bao giờ buông tay nữa.

 

Loading...