Tái Sinh, Làm Lại Cuộc Đời - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:07:36
Thấy bộ dạng lo lắng của cô, Thẩm Hoài Cẩm chút bực bội: "Anh chỉ lấy chút phiếu vải thôi mà? Vân Uyển sắp ở đài phát thanh , cô ăn mặc một chút, để tránh coi thường. Nhìn em kìa, thật là nhỏ nhen quá đấy!"
Tô Cẩn Ý chẳng buồn phản ứng, chỉ gật đầu thờ ơ rời .
Đêm xuống, khi đang ngủ mơ màng, Tô Cẩn Ý bỗng cảm thấy một đôi tay to lớn chạm lên .
Cô lập tức tỉnh táo, cả cứng đờ.
Thẩm Hoài Cẩm mà vẫn !
Trước đây, bao giờ chủ động chạm cô, những mật ít ỏi cũng đều do cô chủ động cầu xin.
Tô Cẩn Ý xoay , đưa lưng về phía Thẩm Hoài Cẩm, thản nhiên : " đang đến tháng."
Người phía còn động tĩnh gì nữa, qua bao lâu, chìm giấc ngủ.
Sáng hôm tỉnh dậy, Thẩm Hoài Cẩm rời , Tô Cẩn Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn ba ngày nữa là , hai chị em quyết định đến cửa hàng cung ứng mua chút đồ dùng.
Sau khi chạy qua mấy cửa hàng, cuối cùng cũng mua đủ đồ.
Giây phút bước sân, mắt họ là một cảnh tượng ấm áp hòa thuận.
Tần Vân Uyển ân cần múc cơm cho Thẩm Tri Niên và Thẩm Hoài Cẩm, còn gắp một miếng thịt gà lớn đặt bát của Thẩm.
Mẹ Thẩm vỗ nhẹ lên tay Tần Vân Uyển, khuôn mặt tràn đầy sự hài lòng.
Thẩm Tri Niên và Thẩm Hoài Cẩm thì Tần Vân Uyển bằng ánh mắt dịu dàng.
Tần Vân Uyển là đầu tiên phát hiện hai họ, cô lập tức nở nụ cảm kích, bước đến chỗ Lâm Thanh Trúc.
"Chị dâu, cảm ơn chị nhường công việc cho em. Em hầm gà nấu canh, chị mau đây nếm thử ."
Dáng vẻ bận rộn nhiệt tình của Tần Vân Uyển chẳng khác nào nữ chủ nhân thực sự của ngôi nhà .
Thấy Lâm Thanh Trúc động tĩnh gì, sắc mặt Thẩm Tri Niên lập tức lạnh xuống.
"Lâm Thanh Trúc, Vân Uyển đặc biệt hầm canh để cảm ơn em, em còn qua uống ?"
Nhìn bát canh gà nổi lên những sợi đỏ lấm tấm, Lâm Thanh Trúc khẽ nhếch môi.
Tần Vân Uyển vẫn nóng nảy như .
Dưới ánh mắt chăm chú của cô , Lâm Thanh Trúc dứt khoát uống cạn một bát canh lớn.
Cô bỏ lỡ tia độc ác thoáng qua trong ánh mắt Tần Vân Uyển.
Mười phút , Lâm Thanh Trúc ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tô Cẩn Ý vẫn luôn chú ý đến bạn , hoảng hốt kêu lên: "Thanh Trúc, ?"
Thẩm Tri Niên vợ đau đớn, trái tim bỗng nhói lên một chút, đang định bước đến xem xét thì giọng ấm ức của Tần Vân Uyển vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-sinh-lam-lai-cuoc-doi/6.html.]
"Chị dâu, chị gì ? Mới uống canh của em xong đau bụng, chẳng lẽ chị nghi ngờ em bỏ độc canh ?"
Nói xong, hai hàng lệ từ khóe mắt cô lăn dài xuống, trông đáng thương vô cùng.
Bước chân Thẩm Tri Niên khựng , ánh mắt dần trở nên nghi hoặc khi Lâm Thanh Trúc.
Tần Vân Uyển hít hít mũi, tiếp tục : "Chị dâu, em chị vui khi nhường công việc cho em. canh đều uống, ai cũng , tại chỉ chị…"
Ánh mắt Thẩm Tri Niên lạnh , giọng càng lạnh lẽo hơn: "Lâm Thanh Trúc, em đang giả vờ gì ?"
"Á!" Đột nhiên, Tần Vân Uyển thét lên đau đớn.
"Sao ? Vân Uyển!"
Ánh mắt ba con nhà họ Thẩm lập tức đổ dồn cô .
Tần Vân Uyển cố tình ôm lấy chân , yếu ớt : "Anh Tri Niên, em ."
Giọng điệu của Thẩm Tri Niên cho phép phản kháng: "Để xem nào!"
Tần Vân Uyển lúc mới miễn cưỡng kéo ống quần lên, lộ một đoạn bắp chân trắng nõn với một vết đỏ nhỏ, nếu kỹ thì khó mà thấy .
Mẹ Thẩm liếc Lâm Thanh Trúc, giọng điệu vui: "Hôm nay Vân Uyển vì hầm gà cho vợ con mà lên núi nhặt củi, ngã trầy chân! Nó còn cho với con đấy! Có cảm kích thì thôi, còn hãm hại Vân Uyển nữa!"
Cơn giận của Thẩm Tri Niên càng dâng lên: "Lâm Thanh Trúc, mau xin Vân Uyển !"
Sắc mặt Lâm Thanh Trúc tái nhợt, bụng quặn đau khiến cô chẳng thể thốt nên lời.
Đột nhiên, Tô Cẩn Ý kinh hãi hét lên: "Thanh Trúc chảy m.á.u !"
7
Thẩm Tri Niên chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt ghét bỏ, cau chặt mày.
"Chỉ là đến tháng thôi mà, quá lên như ? Em mang thai , còn ?"
Bàn tay Lâm Thanh Trúc đang ôm bụng siết chặt , khó khăn thốt mấy chữ: "Thẩm Tri Niên, thể... đưa đến bệnh viện ?"
Trong lòng Thẩm Tri Niên dâng lên một cơn bực bội.
"Chỉ là đau bụng tháng thôi mà, cần gì đến bệnh viện? Em tài nguyên y tế bây giờ khan hiếm lắm ? Là vợ của bác sĩ mà giác ngộ thấp đến ?"
Lâm Thanh Trúc tối nay Thẩm Tri Niên ca trực đêm, đưa cô đến bệnh viện cũng chỉ tiện đường mà thôi.
vẫn từ chối.
Thẩm Tri Niên dậy, thèm cô lấy một cái, chỉ sang dặn dò Thẩm Hoài Cẩm:
"Hoài Cẩm, vết thương ở chân của Vân Uyển thể chậm trễ, bệnh viện lấy xe lăn, em ở đây trông chừng cô ."
Bệnh viện cách nhà họ Thẩm xa, cả lẫn về chỉ mất chừng mười lăm phút.