Tâm Cơ Của Phu Quân Ốm Yếu
Chương 1
1.
Tiêu Cảnh Sách người này, trong kinh thành nổi danh là ma ốm.
Nghe đồn hắn ba tuổi đã biết đọc chữ, năm tuổi học võ nghệ cưỡi ngựa, đáng lẽ phải có một phen làm nên sự nghiệp, nhưng năm mười hai tuổi lại trúng phải kỳ độc, triền miên trên giường bệnh.
Không lâu sau khi hôn sự được định, muội muội nhu nhược không thể tự gánh vác của ta là Diêu Thanh Uyển cố ý đưa cho ta một lọ thuốc bằng sứ trắng.
“Tỷ tỷ uống đi, tỷ vốn có sức mạnh trời sinh, cũng nên có một thân hình to lớn mới xứng.”
Ta biết rõ, uống thuốc này vào, tám phần sẽ ngày càng béo phì nên nhất quyết không chịu.
Diêu Thanh Uyển cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thuốc này quý giá, phải dùng mới được. Tỷ không uống, vậy thì ta tặng cho tam di nương vậy.”
Ta nhịn không tát nàng ta một cái, ngửa đầu đổ thuốc vào miệng.
“Thật đáng tiếc, sau này mặt mũi của tỷ e rằng sẽ ngày càng thô kệch xấu xí, sợ là không được phu quân yêu thương.”
Miệng thì nói đáng tiếc nhưng trong mắt nàng ý cười lại càng nồng đậm, như thể gặp được món đồ chơi thú vị nào đó.
Hôm sau Vệ Vân Lãng đến thăm, Diêu Thanh Uyển lại đổi sang vẻ mặt lo lắng:
“Tỷ tỷ gả đi rồi sẽ sống thế nào? Nghe nói Bình Dương Vương thân thể yếu đuối, sau khi trúng độc thất thế lại không được thánh tâm, chỉ còn lại cái danh vương gia mà thôi.”
“Thanh Uyển, nàng quá lương thiện, nàng ta đã nhiều lần ám hại nàng, sao nàng còn lo lắng cho nàng ta?”
“Dù sao thì nàng ấy cũng là tỷ tỷ của ta.”
Diêu Thanh Uyển thở dài.
“Huống hồ Bình Dương Vương cách ba bữa lại gặp phải thích khách… Những ngày tháng lo sợ này, làm sao sánh được với cuộc sống bình an thuận lợi ở Diêu gia?”
Ta cảm ơn nàng.
Cuộc sống sau khi lấy chồng dù có khó khăn đến đâu cũng tốt hơn ở nhà họ Diêu.
2.
Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Cảnh Sách là trong căn phòng phủ rèm đỏ.
Hắn nằm, ta đứng.
Có lẽ vì bệnh tật quấn thân, sắc mặt Tiêu Cảnh Sách tái nhợt, đôi môi mỏng không có chút máu.
Chỉ có đôi mắt nhìn ta ánh lên vẻ sáng ngời, sáng hơn cả nến trong phòng.
Thấy ta mãi không động đậy, hắn thở dài: “Là ta quá mức suy yếu, làm khổ phu nhân rồi.”
Ta nghiêm mặt: “Phục vụ phu quân là bổn phận của người làm vợ, phu quân đừng mềm lòng, thương xót ta.”
Nói xong liền bắt đầu làm việc vất vả.
Trong lúc hành động, ý cười trong mắt Tiêu Cảnh Sách dần dần biến mất, đột nhiên đưa tay giữ chặt ta: “Phu nhân đang làm gì vậy?”
“Tất nhiên là đang làm chuyện nên làm.”
Ta lại tiến lại gần hắn, bắt đầu khoe công.
“Ta phục vụ thế nào?”
“Phu nhân… thật là tâm tư tinh tế…”
Tiêu Cảnh Sách nói, đột nhiên khẽ rên một tiếng, bàn tay mềm yếu vô lực ôm lấy eo ta kéo xuống, cả người ngã vào lòng hắn.
Nhưng bị ta đè như vậy, hắn đột nhiên nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Ta ngây người tại chỗ, như sét đánh ngang tai.
Quay đầu nhìn lại, bên ngoài lớp màn đỏ xếp chồng lên nhau, nến long phượng vẫn đang cháy.
Ta đến để xung hỉ.
Sau đó, đêm tân hôn đầu tiên, lại đem vị phu quân yếu đuối này của ta xung chết?
Tạ ơn trời đất, Tiêu Cảnh Sách không chết.
Ngự y của Bình Dương Vương phủ đến bắt mạch, châm cứu, Tiêu Cảnh Sách từ từ tỉnh lại.
Thấy ta ủ rũ đứng bên giường, hắn khẽ nhếch môi: “Sắc mặt của phu nhân sao lại kém thế này?”
“Ta tâm duyệt phu quân, nhưng lại biến khéo thành vụng, không khỏi lo lắng tự trách.”
Trong phòng im lặng một lúc.
Tiêu Cảnh Sách cười cười: “Phu nhân ưng ý ta? Đêm nay hình như mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Ta bắt đầu bịa đặt: “Phu quân dung mạo như thiên nhân, ta đối với chàng nhất hiện chung tình.”
Hắn nhìn thẳng vào ta, không hiểu sao, khiến ta nhớ đến dòng suối trên núi rụng cánh hoa vào tháng tư cuối xuân.
Ngẩn người một lúc, ta nghe Tiêu Cảnh Sách nói: “Phu nhân xinh đẹp động lòng người, cũng khiến ta tâm trí hướng về.”
Hắn thật sự rất biết cách dỗ lòng nữ tử.
Nếu không phải trúng kỳ độc, mạng không còn lâu nữa, hẳn cũng không đến lượt ta gả cho hắn.
Nghĩ đến những lời Diêu Thanh Uyển nói trước khi thành thân, ta dò hỏi: “Phu quân rốt cuộc trúng phải kỳ độc gì, lại là do ai làm?”
Chuyện này ở kinh thành, vẫn luôn là một vụ án chưa có lời giải.
Tiêu Cảnh Sách cụp mắt, im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Chuyện cũ hỗn loạn, khó mà truy tìm, phu nhân vẫn đừng hỏi nữa.”
Hắn dịch sang một bên, nhường cho ta một chỗ trống, một mùi hương thuốc nhàn nhạt thoang thoảng nhưng ta căn bản không ngủ được.
Nếu chuyện tối nay truyền ra ngoài, danh tiếng vốn đã khó nghe đến cực điểm của ta ở kinh thành, hẳn sẽ càng không ra gì.
Tiểu nương ta ở nhà họ Diêu cũng sẽ không được yên ổn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp như ngọc từ bên cạnh đưa tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Phu nhân không cần lo lắng, chuyện tối nay sẽ không truyền ra khỏi căn phòng này.”
3.
Trước khi bị cha ta nạp làm thiếp, nhà tiểu nương ta mở hiệu sách.
Đồ cưới của bà là mấy rương sách đủ loại, từ nhỏ ta đã bắt đầu đọc.
Biết mình sắp gả cho Tiêu Cảnh Sách, ta vẫn luôn đọc sách y.
Sách nói rằng, kinh mạch trong cơ thể con người rất phức tạp, nếu có thể dùng sức mạnh kỳ lạ đánh thông, từng chút một loại bỏ độc tính tích tụ nhiều năm, nói không chừng có thể khỏi bệnh.
Vì vậy, trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ điên rồ và táo bạo.
Nếu như… ta thật sự chữa khỏi bệnh cho Tiêu Cảnh Sách, có thể nhờ hắn đưa mẹ ta ra khỏi nhà họ Diêu, rồi cùng đưa chúng ta ra khỏi kinh thành không?
Dù sao đến lúc đó, một Bình Dương Vương khỏe mạnh, các tiểu thư khuê các ở kinh thành muốn gả cho hắn chắc chắn không ít.
Đến lượt ta thì không đời nào.
Đêm trước ngày cưới, tiểu nương ta cuối cùng cũng tìm được thời cơ đến gặp ta: “Thanh Gia, ngày mai động phòng hoa chúc phải làm gì, con đã nhớ chưa?”
Ta thề thốt: “Yên tâm, con đã đọc sách đó nhiều lần, đến cả từng bức tranh cũng xem kỹ rồi.”
Mẹ ta đột nhiên đỏ mặt, ngoảnh đầu ho mạnh hai tiếng:
“Con thế mà… Đã vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Con chỉ cần nhớ, trước mặt Vương gia phải mềm mại một chút, giọng nói nhẹ nhàng một chút, không được như ngày thường.”
“Con trời sinh có sức mạnh kỳ lạ, nếu là nam nhi, hẳn sẽ có một phen làm nên sự nghiệp; nhưng sinh ra là nữ nhi, chung quy cũng chỉ là từ lồng này nhảy sang lồng khác mà thôi.”
…
Có lẽ vì mơ thấy mẹ nên khi tỉnh dậy, ta buồn bã chán nản.
Vô hồn ngồi trước bàn, nhìn cháo gạo xanh trong bát sứ trắng, đột nhiên nhớ đến lời dặn của nương.
Mềm mại, phải yếu đuối một chút.
Ta nắm chặt tay, nhịn xuống sự thôi thúc cầm bát uống cạn, đặt bát về trên bàn, đổi sang dùng thìa ngọc trắng, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà ăn.
Thế là một bát cháo, ta ăn mất nửa canh giờ.
Ăn sáng xong, Tiêu Cảnh Sách gọi thuộc hạ Huyền Vũ vào.
“Huyền Vũ, ngươi đi tìm quản gia, bảo hắn chuẩn bị một phần hậu lễ, ta cùng Vương phi về nhà lai mặt.”
Huyền Vũ không đồng tình: “Vương gia tối qua mới triệu thái y chẩn mạch, hôm nay không nên ra ngoài.”
Tiêu Cảnh Sách gắp một miếng măng cho ta, khẽ cười: “Xem ra giờ ta sắp chết đến nơi rồi, ngay cả ngươi cũng không chịu nghe lời ta nữa.”
“Thuộc hạ không dám!”
Sắc mặt Huyền Vũ thay đổi, cuối cùng cũng nhận lệnh đi.
Lễ vật lai mặt đã chuẩn bị xong, chất đầy ba xe ngựa.
Nghe nói đây đều là để tặng cho Diêu gia, ta đau lòng một trận, lặng lẽ kéo tay áo Tiêu Cảnh Sách.
“Sao vậy? Hay là phu nhân chê lễ vật quá ít?”
Ta lắc đầu lia lịa:
“Quá nhiều, Diêu gia vẫn luôn thờ phụng cần kiệm chi đạo, ta thấy mấy cây hoa Tử vi trong viện kia không tệ, đào hai cây tặng họ là được.”
Dù sao tặng qua đó, cũng chỉ vào kho riêng của mẹ kế, hoặc là thêm vào của hồi môn của muội muội Diêu Thanh Uyển, còn không bằng để lại cho Tiêu Cảnh Sách mua thuốc.
Nghe ta nói xong, Tiêu Cảnh Sách rút tay khỏi áo choàng lông chồn, vỗ vỗ đầu ta:
“Phu nhân đã không nỡ, cứ tặng qua đó cho họ xem, lúc về thì mang về là được.”
4.
Không ngờ vừa về đến Diêu gia, đã đụng phải hai vị thanh mai trúc mã của ta.
Vệ Vân Lãng và Chu Hoành đang đứng trong sân, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy ta, trong mắt không che giấu được sự ghét bỏ.
Tiêu Cảnh Sách ho hai tiếng, cười nhạt: “Là Vệ tiểu tướng quân cùng Chu công tử à.”
Dù hai người đó có không ưa ta đến mấy, lúc này cũng phải đến hành lễ.
“Tham kiến Bình Dương Vương.”
Tiêu Cảnh Sách kéo áo choàng lông chồn trên người, không trả lời ngay, hơi đợi một chút mới nói tiếp:
“Xem ra Vệ tiểu tướng quân bận rộn nơi chiến trường, tin tức không được thông suốt, không biết tin bản vương đã thành thân.”
Vệ Vân Lãng hơi cứng người, chỉ đành miễn cưỡng hành lễ với ta: “Tham kiến Bình Dương Vương phi.”
Ta thật sự không muốn để ý đến hắn.
Lúc trước hắn nhờ ta tặng quà cho Diêu Thanh Uyển, ta đã đích thân mang đến từ sáng sớm.
Sau đó Diêu Thanh Uyển trúng độc hôn mê, ta bị mẹ kế phạt quỳ trên tuyết.
Vệ Vân Lãng hùng hổ xách roi đứng trước mặt ta, không nói một lời, giơ tay định quất vào mặt ta.
Ta nắm chặt roi: “Ngươi không hỏi một tiếng, đã cho rằng là ta làm?”
“Ngoài ngươi ra còn có thể là ai?”
Hắn đầy vẻ chán ghét.
“Ngươi đã sớm ghen ghét Thanh Uyển xinh đẹp dịu dàng, huống hồ ta và Chu Hoành đều thích nàng——một đứa con thứ như ngươi, dù có lớn lên cùng chúng ta thì cũng mãi mãi là kẻ hèn mọn! Có học theo nàng thế nào, cũng chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thôi!”
Đương nhiên, vì ta có sức lực lớn nên cuối cùng hắn cũng không quất roi vào người ta được.
Nhưng chuyện ta vì ghen ghét mà hạ độc muội muội, lại bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành.
Ta đang nghĩ đến Diêu Thanh Uyển thì nàng đã đi ra.
Áo xanh váy lục, đai lưng khảm ngọc buộc eo thon thả, như một cành liễu vừa nhú chồi non trong gió xuân.
Ánh mắt dịu dàng của nàng lướt qua, khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách đứng cạnh ta, nàng hơi ngẩn người.
Ta rất rõ ràng, Vệ Vân Lãng và Chu Hoành tuy có chút nhan sắc nhưng so với khuôn mặt bệnh tật nhưng tuyệt sắc của Tiêu Cảnh Sách thì quả thực là một trời một vực.
“Thần nữ tham kiến Bình Dương Vương——đã lâu không gặp, nhị tỷ vẫn khỏe chứ?”
Diêu Thanh Uyển hoàn hồn, lúc này mới khoan thai bước đến trước mặt chúng ta hành lễ, lại ngẩng đầu, ôn nhu chào hỏi ta.
Giọng nói mềm mại như nước của nàng, còn có đôi mắt hạnh trong suốt đẹp long lanh, hoàn toàn tự nhiên, là thứ ta có cố gắng thế nào cũng không thể giả vờ được.
Ta có chút chán nản.
Tiêu Cảnh Sách bên cạnh như nhìn thấu tâm tư ta, dưới lớp áo choàng lông chồn, hắn lặng lẽ nắm tay ta.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Diêu cô nương hình như trí nhớ không tốt lắm, tỷ tỷ của cô đã gả cho ta làm thê, cô nên gọi nàng là Vương phi, quỳ xuống hành lễ mới đúng.”
Diêu Thanh Uyển quỳ gối trước mặt ta, khi dập đầu hành lễ với ta, ta vô thức giương mắt nhìn sang một bên.
Quả nhiên, Vệ Vân Lãng đang hung tợn trừng mắt nhìn ta, há miệng định nói gì đó.
Chu Hoành bên cạnh kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn nhẫn nhịn, chỉ là ánh mắt nhìn ta càng lạnh lẽo hơn.
Trước đây đã có rất nhiều lần như vậy, Vệ Vân Lãng tính tình nóng nảy hơn, những thủ đoạn thâm độc nhắm vào ta, phần lớn đều là do Chu Hoành tính toán cẩn thận đứng sau bày mưu.
Diêu Thanh Uyển trong lòng bọn họ cao quý biết bao, là vì sao trên trời.
Ta trong lòng bọn họ hèn mọn biết bao, chỉ là bụi bặm mà ánh sao vô tình chiếu đến.
Hành đại lễ xong, Diêu Thanh Uyển đứng dậy, sắc mặt hơi tái nhợt:
“Nhị tỷ tính tình lỗ mãng, vốn dĩ ta còn lo lắng sau khi nàng xuất giá sẽ không được phu quân yêu thương, huống hồ trong lòng nàng đã có——a, là ta lỡ lời.”
Tiêu Cảnh Sách khẽ nhếch môi: “Diêu cô nương biết mình lỡ lời thì nên chú ý một chút. Dù sao cô chưa xuất giá, ngôn từ lỗ mãng, rốt cuộc cũng không ổn.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy, có người có thể khiến Diêu Thanh Uyển không nói nên lời.
Thần thái ôn hòa của Diêu Thanh Uyển chỉ duy trì đến giờ ngọ, sau khi dùng bữa xong, nàng lấy cớ muốn nói chuyện riêng, kéo riêng ta vào khuê phòng, cười lạnh:
“Cho dù tỷ tỷ dùng thủ đoạn hồ ly mê hoặc được Bình Dương Vương nhưng đừng quên, hắn chỉ là một tên ma bệnh gần chết sắp thất thế.”
“Bây giờ ngươi mượn danh tiếng của hắn để ra oai, đến ngày hắn về trời, tỷ và tam di nương sẽ ra sao?”
Ta giả vờ không hiểu lời nàng: “Muội muội không nhắc ta cũng quên mất, giờ cũng không còn sớm nữa, ta nên gọi phu quân về phủ uống thuốc.”
“Diêu Thanh Gia, đừng vội, luôn có người trị được ngươi.”
Bước ra khỏi cửa, ta nghe thấy giọng nói chắc nịch của Diêu Thanh Uyển, không hiểu sao, sống lưng ta lạnh toát.
5.
Vì vẫn luôn để tâm đến lời Diêu Thanh Uyển nói, trên đường về, ta luôn lo lắng bất an.
Tiêu Cảnh Sách còn tưởng là vì không gặp được nương nên an ủi:
“Phu nhân không cần lo lắng, Diêu đại nhân nói nhạc mẫu bị cảm nên không tiện gặp người, nếu nàng không yên tâm, đợi bà ấy khỏi bệnh, ta sẽ cùng nàng quay lại một chuyến.”
“Không phải vì chuyện này…” Ta cắn môi: “Thật ra Vương gia không cần đối xử với ta quá tốt.”
Hắn kinh ngạc nhướng mày: “Vì sao?”
“Ta… ta không phải người tốt.”
Nói thẳng trước mặt hắn rằng hắn sẽ chết dù sao cũng không phải phép lịch sự, ta nuốt lời định nói vào bụng, tìm một cái cớ chính đáng hơn,
“Vương gia hẳn đã nghe nói, ở kinh thành, danh tiếng của ta thực sự rất khó nghe.”
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933