Tam Hoàng Gia Trang
Chương 14: Bắt Đầu Của Kết Thúc. "2 ngày trước"
Toàn thể tam hoàng gia trang ngây ra.
hiên viên hạo và hiên viên dạ nguyệt biến mất trong biển lửa.
hiên viên khung thương và hai hắc y nhân cũng biến mất.
tam hoàng gia trang đột nhiên trở nên bình yên đến lạ thường.
vương tiểu hổ lúc này đã tỉnh lại, hắn vừa tỉnh dậy lập tức la lối:
"con mẹ nó! đứa nào dám đánh tao? thằng chó chết đó đâu mất rồi? để tao dạy cho mày một bài học...”
mọi người thấy bộ dạng hùng hổ sau đó là ngơ ngác của hắn đều bật cười thật to.
từ tử lăng gãi đầu:
"tuy em không hiểu lắm nhưng dù sao thì chúng ta cũng..."
y đưa một ngón tay lên trời:
"thắng rồi!!!"
những người còn lại cũng làm theo từ tử lăng la hét ầm ĩ. chuyện vừa xảy ra tựa như một cái chớp mắt, để lại trong lòng mỗi người một dư vị khác nhau.
quỷ thần tịch dịch lúc này đã tỉnh lại, y thấy mọi người ăn mừng cũng mừng rỡ ôm chầm lấy từ tử lăng mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
thoa thoa nhẹ nhàng hỏi vương tiểu hổ:
"anh hai, tam hoàng gia trang bị thiêu rụi rồi bây giờ chúng ta phải làm sao?"
vương tiểu hổ đang nhéo má lục thiên hoa liền tỏ vẻ nghiêm túc:
"hiên viên thần triều dám đến địa bàn của gia đình chúng ta gây sự, hơn nữa đáng hận nhất là đống xuân cung đồ của ta cũng bị đốt sạch. chúng ta nhất định phải đập bọn chúng ra bã mới hả giận!”
"làm ơn đi, cái lí do đó mà cũng nói được sao? hơn nữa lần sau đừng có nói mấy lí do lảng nhách với cái mặt nghiêm túc đó!"
sáu người kia đồng thanh hét lớn.
quỷ thần tịch dịch hai mắt tóe lửa:
"đúng! đúng! bọn chúng xem thường anh hai cũng được nhưng dám xem thường quỷ thần tịch dịch thiên hạ vô địch ngọc thụ phong lâm này đúng là chán sống...”
quỷ thần tịch dịch chưa nói hết câu đã ăn một đạp của vương tiểu hổ, thế là hai anh em quyền qua cước lại không ai nhường ai. từ tử lăng phải vào can ngăn, y vội vàng đổi chủ đề:
“vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”
vương tiểu hổ buông một câu:
"ngay bây giờ!"
tất cả đều ngã ngửa, cái tính tùy tiện của vương tiểu hổ vẫn không thay đổi được.
hiên viên thần triều thẳng tiến!
***
“phong, mày đừng có vừa đi vừa ngủ được không?”
“anh hai, em đói!”
“con mẹ nó! cháy hết rồi ăn bằng niềm tin? ăn tạm con bé hoa hoa đi!”
“á á á! cậu tư không được lại đây! con la lên đó!”
“anh tư, anh cắn nhầm em rồi, hoa nhi ở bên kia!”
“zzz”
“khó chịu quá! đệ muốn được đi chơi! đệ muốn được đi chơi!”
“em sáu, em vừa mới bước ra khỏi gia trang chưa đầy bảy bước.”
“con mẹ nó! tụi mày ồn ào quá đi!”
“anh hai là người ồn ào nhất đó!” "đồng thanh"
***
vương tiểu hổ vẫn còn yếu nên được yến phi và từ tử lăng dìu đi, từ tử lăng nhẹ nhàng hỏi hắn:
“anh hai, anh không muốn... ghé qua nhà anh xem thử một chút sao? biết đâu...”
nhà của vương tiểu hổ? tam hoàng gia trang là ngôi nhà của bảy người họ nhưng trước đây họ cũng từng có nhà. nhà của vương tiểu hổ ở đâu? điều này chỉ có yến phi và từ tử lăng biết.
vương tiểu hổ trừng mắt:
"tao chỉ có một ngôi nhà là tam hoàng gia trang, mày chỉ giỏi lo chuyện bao đồng sao không tự lo chuyện của mình đi? bên kia không phải là người nhà của mày à?”
vương tiểu hổ chỉ về phía rừng cây cách bọn họ mười mấy bước chân về phía nam, quả thực ở đó có hai người, hơn nữa còn đúng là người nhà của từ tử lăng.
hai người đó chính là gia chủ phù dung gia phù dung uyên uyên, cũng là mẫu thân của từ tử lăng và tứ cô cô của từ tử lăng, phù dung đông vy.
từ tử lăng gãi đầu:
"đệ thực sự cũng không có gì để nói cả."
từ tử lăng nhìn về phía hai người phù dung uyên uyên mỉm cười như chào hỏi:
"bọn họ chắc cũng hiểu."
vương tiểu hổ bật cười:
"đã không có gì để nói thì đi nhanh lên nào, chúng ta còn phải đập bọn hiên viên thần triều nữa, không có nhiều thời gian đâu!"
nhóm tam hoàng gia trang lại tiếp tục lên đường.
rừng cây, cách nhóm tam hoàng gia trang khoảng mười bước chân, nhóm hai người phù dung uyên uyên.
phù dung đông vy phồng má:
"tỷ để thằng nhóc bất hiếu đó đi như vậy sao? đáng lẽ phải bắt nó về phạt thật nặng chứ? tỷ không làm được cứ để muội ra tay!"
phù dung uyên uyên mỉm cười ngăn lại:
"tỷ không có gì để nói với nó cả."
phù dung uyên uyên nhìn tấm lưng rộng của con trai đang khuất dần, ôn nhu mỉm cười:
"lôi nhi chắc cũng hiểu."
sau đó bà ta liếc mắt về phía trước:
“xem ra hôm nay không chỉ có chúng ta đến tham gia nhiệt náo.”
***
cách nơi ba người phù dung uyên uyên đang đứng xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ, một mập một gầy, xung quanh họ có một làn khói đỏ rực, khuôn mặt của họ cũng mờ mờ ảo ảo như làn khói, xem là đã dùng nội công bất tục khiến người khác không thể nhìn rõ chân diện.
người trẻ, gầy và thấp bé lên tiếng trước, giọng nói thánh thót như chuông ngân xem ra là một nữ tiểu đồng:
“bà bà, đại tỷ tuy lợi hại nhưng tên hiên viên hoàng đế đó cũng không đơn giản, để tỷ ấy đi như vậy có ổn không ạ?”
người được gọi là bà bà đáp lời, thanh âm hiền dịu dễ nghe:
“con yên tâm, nếu là đại tỷ của con sẽ ổn thôi. hơn nữa bên cạnh con bé còn có...”
bà bà nói tiếp:
“gia đình!”
***
đối diện với nhóm hai người kia là bốn người khác, bọn họ gồm hai nam hai nữ, hai người nam một người dựa vào thân cây một người đứng sừng sững giữa khu rừng, hai người nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây.
bọn họ đều mặc áo choàng đen che kín cả mặt, trên hông dắt nguyệt loan đao, xét về trang phục và binh khí có lẽ là đến từ ba tư.
nữ nhân ngồi trên cành cây cất tiếng, giọng nói có vẻ khó chịu nhưng vẫn rất êm tai:
“tại sao chúng ta phải bảo vệ cái tên phản bội đó chứ? đáng lẽ nên giết quách cho rồi!”
nam nhân đứng dưới đất gằn giọng:
đây là mệnh lệnh của thánh nữ, chúng ta nhất định phải tuân mệnh!”
mệnh lệnh của thánh nữ minh giáo ba tư:
bảo vệ tạp lô bỉ!
có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
***
tam hoàng gia trang nhìn bên ngoài thì cô độc chống lại hiên viên thần triều, bảy người chống lại hàng vạn người.
thực ra sau lưng họ có khá nhiều thế lực chung tay đối kháng lại hiên viên thần triều hùng bá võ lâm.
bọn họ không hề cô độc.
bởi vì bọn họ còn có người thân!
***
“anh hai, anh muốn đi đâu đầu tiên?”
“thanh lâu!”
“anh đi chết đi!” "đồng thanh"
“em muốn đi ăn!”
“ngủ...”
“em muốn đi tắm!”
“mọi người làm ơn giữ mình một chút đi, đừng có lộ bản chất ra sớm như thế mà!!!”
“con muốn lập hậu cung!”
"im lặng bao trùm"
***
lời tác giả:
vậy là phần đầu của tam hoàng hệ liệt đã kết thúc rồi, cám ơn quý vị độc giả đã theo dõi.
phần hai sóng gió giang hồ và phần ba king of kings sẽ sớm ra mắt, hy vọng các bạn sẽ ủng hộ tôi trong thời gian sắp tới.
hiên viên hạo và hiên viên dạ nguyệt biến mất trong biển lửa.
hiên viên khung thương và hai hắc y nhân cũng biến mất.
tam hoàng gia trang đột nhiên trở nên bình yên đến lạ thường.
vương tiểu hổ lúc này đã tỉnh lại, hắn vừa tỉnh dậy lập tức la lối:
"con mẹ nó! đứa nào dám đánh tao? thằng chó chết đó đâu mất rồi? để tao dạy cho mày một bài học...”
mọi người thấy bộ dạng hùng hổ sau đó là ngơ ngác của hắn đều bật cười thật to.
từ tử lăng gãi đầu:
"tuy em không hiểu lắm nhưng dù sao thì chúng ta cũng..."
y đưa một ngón tay lên trời:
"thắng rồi!!!"
những người còn lại cũng làm theo từ tử lăng la hét ầm ĩ. chuyện vừa xảy ra tựa như một cái chớp mắt, để lại trong lòng mỗi người một dư vị khác nhau.
quỷ thần tịch dịch lúc này đã tỉnh lại, y thấy mọi người ăn mừng cũng mừng rỡ ôm chầm lấy từ tử lăng mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
thoa thoa nhẹ nhàng hỏi vương tiểu hổ:
"anh hai, tam hoàng gia trang bị thiêu rụi rồi bây giờ chúng ta phải làm sao?"
vương tiểu hổ đang nhéo má lục thiên hoa liền tỏ vẻ nghiêm túc:
"hiên viên thần triều dám đến địa bàn của gia đình chúng ta gây sự, hơn nữa đáng hận nhất là đống xuân cung đồ của ta cũng bị đốt sạch. chúng ta nhất định phải đập bọn chúng ra bã mới hả giận!”
"làm ơn đi, cái lí do đó mà cũng nói được sao? hơn nữa lần sau đừng có nói mấy lí do lảng nhách với cái mặt nghiêm túc đó!"
sáu người kia đồng thanh hét lớn.
quỷ thần tịch dịch hai mắt tóe lửa:
"đúng! đúng! bọn chúng xem thường anh hai cũng được nhưng dám xem thường quỷ thần tịch dịch thiên hạ vô địch ngọc thụ phong lâm này đúng là chán sống...”
quỷ thần tịch dịch chưa nói hết câu đã ăn một đạp của vương tiểu hổ, thế là hai anh em quyền qua cước lại không ai nhường ai. từ tử lăng phải vào can ngăn, y vội vàng đổi chủ đề:
“vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”
vương tiểu hổ buông một câu:
"ngay bây giờ!"
tất cả đều ngã ngửa, cái tính tùy tiện của vương tiểu hổ vẫn không thay đổi được.
hiên viên thần triều thẳng tiến!
***
“phong, mày đừng có vừa đi vừa ngủ được không?”
“anh hai, em đói!”
“con mẹ nó! cháy hết rồi ăn bằng niềm tin? ăn tạm con bé hoa hoa đi!”
“á á á! cậu tư không được lại đây! con la lên đó!”
“anh tư, anh cắn nhầm em rồi, hoa nhi ở bên kia!”
“zzz”
“khó chịu quá! đệ muốn được đi chơi! đệ muốn được đi chơi!”
“em sáu, em vừa mới bước ra khỏi gia trang chưa đầy bảy bước.”
“con mẹ nó! tụi mày ồn ào quá đi!”
“anh hai là người ồn ào nhất đó!” "đồng thanh"
***
vương tiểu hổ vẫn còn yếu nên được yến phi và từ tử lăng dìu đi, từ tử lăng nhẹ nhàng hỏi hắn:
“anh hai, anh không muốn... ghé qua nhà anh xem thử một chút sao? biết đâu...”
nhà của vương tiểu hổ? tam hoàng gia trang là ngôi nhà của bảy người họ nhưng trước đây họ cũng từng có nhà. nhà của vương tiểu hổ ở đâu? điều này chỉ có yến phi và từ tử lăng biết.
vương tiểu hổ trừng mắt:
"tao chỉ có một ngôi nhà là tam hoàng gia trang, mày chỉ giỏi lo chuyện bao đồng sao không tự lo chuyện của mình đi? bên kia không phải là người nhà của mày à?”
vương tiểu hổ chỉ về phía rừng cây cách bọn họ mười mấy bước chân về phía nam, quả thực ở đó có hai người, hơn nữa còn đúng là người nhà của từ tử lăng.
hai người đó chính là gia chủ phù dung gia phù dung uyên uyên, cũng là mẫu thân của từ tử lăng và tứ cô cô của từ tử lăng, phù dung đông vy.
từ tử lăng gãi đầu:
"đệ thực sự cũng không có gì để nói cả."
từ tử lăng nhìn về phía hai người phù dung uyên uyên mỉm cười như chào hỏi:
"bọn họ chắc cũng hiểu."
vương tiểu hổ bật cười:
"đã không có gì để nói thì đi nhanh lên nào, chúng ta còn phải đập bọn hiên viên thần triều nữa, không có nhiều thời gian đâu!"
nhóm tam hoàng gia trang lại tiếp tục lên đường.
rừng cây, cách nhóm tam hoàng gia trang khoảng mười bước chân, nhóm hai người phù dung uyên uyên.
phù dung đông vy phồng má:
"tỷ để thằng nhóc bất hiếu đó đi như vậy sao? đáng lẽ phải bắt nó về phạt thật nặng chứ? tỷ không làm được cứ để muội ra tay!"
phù dung uyên uyên mỉm cười ngăn lại:
"tỷ không có gì để nói với nó cả."
phù dung uyên uyên nhìn tấm lưng rộng của con trai đang khuất dần, ôn nhu mỉm cười:
"lôi nhi chắc cũng hiểu."
sau đó bà ta liếc mắt về phía trước:
“xem ra hôm nay không chỉ có chúng ta đến tham gia nhiệt náo.”
***
cách nơi ba người phù dung uyên uyên đang đứng xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ, một mập một gầy, xung quanh họ có một làn khói đỏ rực, khuôn mặt của họ cũng mờ mờ ảo ảo như làn khói, xem là đã dùng nội công bất tục khiến người khác không thể nhìn rõ chân diện.
người trẻ, gầy và thấp bé lên tiếng trước, giọng nói thánh thót như chuông ngân xem ra là một nữ tiểu đồng:
“bà bà, đại tỷ tuy lợi hại nhưng tên hiên viên hoàng đế đó cũng không đơn giản, để tỷ ấy đi như vậy có ổn không ạ?”
người được gọi là bà bà đáp lời, thanh âm hiền dịu dễ nghe:
“con yên tâm, nếu là đại tỷ của con sẽ ổn thôi. hơn nữa bên cạnh con bé còn có...”
bà bà nói tiếp:
“gia đình!”
***
đối diện với nhóm hai người kia là bốn người khác, bọn họ gồm hai nam hai nữ, hai người nam một người dựa vào thân cây một người đứng sừng sững giữa khu rừng, hai người nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây.
bọn họ đều mặc áo choàng đen che kín cả mặt, trên hông dắt nguyệt loan đao, xét về trang phục và binh khí có lẽ là đến từ ba tư.
nữ nhân ngồi trên cành cây cất tiếng, giọng nói có vẻ khó chịu nhưng vẫn rất êm tai:
“tại sao chúng ta phải bảo vệ cái tên phản bội đó chứ? đáng lẽ nên giết quách cho rồi!”
nam nhân đứng dưới đất gằn giọng:
đây là mệnh lệnh của thánh nữ, chúng ta nhất định phải tuân mệnh!”
mệnh lệnh của thánh nữ minh giáo ba tư:
bảo vệ tạp lô bỉ!
có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
***
tam hoàng gia trang nhìn bên ngoài thì cô độc chống lại hiên viên thần triều, bảy người chống lại hàng vạn người.
thực ra sau lưng họ có khá nhiều thế lực chung tay đối kháng lại hiên viên thần triều hùng bá võ lâm.
bọn họ không hề cô độc.
bởi vì bọn họ còn có người thân!
***
“anh hai, anh muốn đi đâu đầu tiên?”
“thanh lâu!”
“anh đi chết đi!” "đồng thanh"
“em muốn đi ăn!”
“ngủ...”
“em muốn đi tắm!”
“mọi người làm ơn giữ mình một chút đi, đừng có lộ bản chất ra sớm như thế mà!!!”
“con muốn lập hậu cung!”
"im lặng bao trùm"
***
lời tác giả:
vậy là phần đầu của tam hoàng hệ liệt đã kết thúc rồi, cám ơn quý vị độc giả đã theo dõi.
phần hai sóng gió giang hồ và phần ba king of kings sẽ sớm ra mắt, hy vọng các bạn sẽ ủng hộ tôi trong thời gian sắp tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương