TÂM HƯƠNG GIAO HÒA - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:34:56
Hoàng thượng lâm bệnh.
Thái y phần giống bệnh tim tái phát, vẻ như trúng độc.
Ta ở bên giường suốt mấy ngày, đến cạn cả nước mắt.
Thái y cũng tìm cách cứu.
Người sốt ruột hơn cả là Lý Tinh Chỉ, nàng chỉ mời đại phu trong dân gian, còn thỉnh cả đạo sĩ pháp sự.
cách đều vô dụng, hoàng thượng vẫn tỉnh .
Vì tin tà thuật, Lý Tinh Chỉ Thái hậu đích hạ chỉ nhốt lãnh cung.
Đêm hôm , tất cả thái y rút khỏi tẩm điện.
Cung nhân chờ bên ngoài.
Trong điện chỉ còn và hoàng thượng.
Gió gào rít ngoài cửa sổ.
Thái hậu bước chậm rãi trong.
Bà vẫn là dáng vẻ hiền từ nhân hậu, thời gian chỉ khiến gương mặt kiều diễm thêm vài phần nhu hòa.
“Cuối cùng cũng đến ngày .” Bà ánh nến, giọng khàn đặc như chính ngọn lửa sắp tắt.
Ta nghiêng đầu bà:
“Có thuốc đưa là thuốc độc?”
“Người đời đều ngươi khai mở trí tuệ, là kẻ ngốc,” bà bước lên vài bước, ánh mắt sâu thẳm , “nhưng ngờ chỉ trái tim thuần khiết như ngươi mới khiến nó buông bỏ phòng .”
“Ngươi thật cho rằng, chỉ cần đưa thuốc cho là xong ?” Bà , vẻ hiền hòa rạn nứt, lộ ánh hiểm độc. “Ngươi khiến sinh lòng tham, ngươi bên cạnh, mới càng khao khát sống, mà chỉ cần dục vọng... là sơ hở.”
Ta phịch xuống đất:
“Tại đối xử với như ? Hắn cũng là con mà!”
“Không !” Thái hậu gào lên, “Nó là tai họa, là ô nhục, là hình phạt mà ông trời giáng xuống đầu !”
Nước mắt cạn từ lâu, giờ mũi cay xè, vội vàng lấy tay che tai giường.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
mùi đắng vẫn tràn đến.
Hắn mở mắt.
Môi tái nhợt khẽ động:
“Vậy nên g.i.ế.c ?”
Thái hậu sững , hoảng hốt lùi hai bước.
“Ngươi…”
Hắn chống dậy, ánh mắt lạnh như băng:
“Năm đó, khi phụ hoàng khen một , liền cho bánh ngọt tẩm độc?”
“Khi g.i.ế.c sạch kẻ cản đường để giúp Cảnh Tông đăng cơ, liền bảo g.i.ế.c tiên?”
Thái hậu run tay chỉ , giận dữ:
“Ngươi xứng nhắc đến Cảnh nhi!”
Hắn .
Ta mà lòng đau nhói, thấy mắt đỏ hoe, tưởng như thể nhỏ máu.
“Người tưởng giấu giếm khéo lắm ?” Giọng như tuyết mùa đông lạnh lẽo, “Người tưởng đưa Lý Tinh Chỉ tiến cung, nhà họ Lý sẽ biểu hiện gì?”
Thái hậu khựng , như chợt nghĩ điều gì:
“Ngươi... ngươi gì!”
“Ngày đêm dòm ngó , chỉ mong c.h.ế.t sớm, quên mất nhà đẻ là hạng gì ?” Hắn từng chữ, “Vì ngôi vị hoàng hậu, nhà họ Lý chuyện gì cũng dám . Người quên cung năm xưa bằng cách nào ư?”
“Ngươi gì con !” Thái hậu lắp bắp, run rẩy định bỏ .
Hắn lạnh nhạt đáp:
“Giống phụ nó thôi, chẳng may... rơi xuống hồ.”
“Chết đuối .”
Thái hậu khuỵu xuống đất, thất thần :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-huong-giao-hoa/chuong-9.html.]
“Ngươi là ác quỷ! Năm đó lẽ nên bóp c.h.ế.t ngươi từ đầu!”
“Vẫn còn kém xa mẫu hậu,” lạnh, “Nhi thần vẫn đến mức .”
16.
Nhà họ Lý hãm hại con ruột của thái tử tiền triều, xử c.h.é.m cả nhà.
Thái hậu vì lời tiểu nhân xúi giục, ý mưu hại vua, giam vĩnh viễn trong Phật đường.
Chiêu , nữ phu tử mới dạy xong.
“Rút củi đáy nồi.”
“Làm khổ tiểu Lan Lan của chúng rơi bao nhiêu nước mắt, gầy một vòng đấy.” Hoàng thượng đau lòng ôm lòng, bàn tay xoa nhẹ eo .
Ta bĩu môi gật đầu:
“Vậy bồi thường cho .”
“Nàng gì nào?”
Ta suy nghĩ một lát:
“Muốn chỉ một phi tử.”
“Được.” Hắn cuối cùng cũng trả lời khác , “Không phi tử... hoàng hậu.”
Tâm trạng hân hoan, vỗ vai một cái:
“Vậy hôm nay cho phép ngủ cùng đó.”
Ánh mắt tối .
Bên cạnh, Đậu Đậu và công công Lý cúi đầu, cố nhịn .
“Lan Lan, nàng thực sự ‘ngủ cùng’ nghĩa là gì chứ?” Một lúc , mới hỏi.
Ta chứ.
Chẳng là... ngủ thôi ?
“Giấc ngủ ... giống giấc ngủ .” Nữ phu tử đỏ mặt tía tai, ho khan mấy tiếng lấy vài cuốn sách đưa cho .
Trong sách là hình nam nữ quấn lấy , rõ đang gì.
Thấy ánh mắt tò mò giấu giếm, nữ phu tử đỏ bừng cả tai.
“Bẩm hoàng thượng, thần …dạy hết nổi !” Nói xong liền bỏ chạy khỏi Cảnh Hòa cung.
Còn chuyện mà đến cả phu tử cũng dám dạy... hẳn là phức tạp.
Ta càng thêm tò mò với mấy cuốn sách .
Mải mê xem đến độ phát hiện hoàng thượng tới từ lúc nào.
Hắn cầm lấy sách trong tay , ánh mắt trong trẻo như hồ xuân lặng, mùi thơm ngọt ngào quanh khiến thấy... khát nước.
“Nơi nào Lan Lan hiểu, để trẫm dạy nàng.” Giọng nhẹ như lông vũ, khẽ chạm tim .
Ta đột nhiên thấy nóng ran.
Hắn thấy tai đỏ bừng, liền bật khe khẽ.
“Xem …Lan Lan lớn .”
Đêm , khác hẳn đêm .
Ánh nến lắc lư, bóng sáng hắt lên đống xiêm y rơi lộn xộn đất.
Ta như ai quăng lên mây, mãi mới dừng .
Mơ mơ màng màng, ôm lẩm bẩm:
“Chàng cuối cùng cũng còn đắng nữa .”
“Không còn đắng gì?”
“Hương vị , thì thơm, kẻ thì thối, còn thì đắng.”
Hắn vùi mặt cổ .
Rất lâu , khi sắp ngủ , mới khẽ :
“Bởi vì Lan Lan là ngọt ngào.”
“Như viên kẹo tan chảy, bao bọc hết những vị đắng trong thành vị ngọt.”
(Hết)