Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TÁM NĂM CHO MỘT LỜI TỪ BIỆT - Chương 5 (Hết).

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:57:50

Sau đó, ba nhận và gia đình dựng nên một bức tường ngăn cách, nhưng họ thể bỏ mặc Lâm Ngữ Tịch. Cô quá ngoan ngoãn, quá khiến thương tiếc.

Họ chỉ đành gửi gắm hi vọng rằng lớn lên, sẽ tự nghĩ thông suốt.

thì bận rộn học hành, bận bịu thi đại học, rảnh để ý đến gia đình hòa thuận vui vẻ của họ.

Chớp mắt đến sinh nhật 18 tuổi của , Lâm Ngữ Tịch bệnh trở nặng nhập viện. Cũng may tìm trái tim tương thích, chỉ cần phẫu thuật thành công, sẽ dần khỏe mạnh như thường.

“Tinh Nguyệt, tình trạng của Tịch Tịch quá nguy hiểm, lễ trưởng thành của con dời ít lâu nữa ?”

Vì bệnh tình Lâm Ngữ Tịch trở nặng, trong nhà giày vò đến tiều tụy, chỉ sắc mặt vẫn hồng hào, khỏe mạnh.

gật đầu, phản đối: “Sao cũng .”

Lâm Ngữ Tịch mạng lớn, ca phẫu thuật thành công. Mẹ vui đến phát : “Tịch Tịch, mừng quá. Mấy năm nay, ngày đêm lo sợ sẽ mất con.”

Người ba luôn nghiêm nghị của cũng đỏ hoe vành mắt: “Sau xuống , ba cũng thẹn với ba ruột con .”

Lâm Ngữ Tịch trong lòng họ nở nụ hạnh phúc: “Ba. Mẹ. Vậy là con thể mãi mãi ở cạnh ba .”

Thật là một kết thúc mỹ.

Hai tháng , gia họ Lâm tổ chức một lễ trưởng thành long trọng cho Lâm Ngữ Tịch để ăn mừng.

“Nguyệt Nguyệt, kịp lễ trưởng thành cho con, tổ chức chung một lượt . Càng thêm náo nhiệt.”

lắc đầu từ chối: “Không cần tổ chức cho con. Dù con cũng đến dự.”

Lâm Triệt Hòa lạnh mặt: “Em ngoài cảm thấy nhà họ Lâm chúng bất hòa ?”

Ba cũng vui: “Nguyệt Nguyệt, mấy năm nay, việc lớn việc nhỏ trong nhà, con đều tham gia. Ngày nào cũng vội vội vàng vàng. Có chuyện gì quan trọng hơn gia đình chứ!”

Đương nhiên là . Cuộc đời của , việc học của , thí nghiệm của . Cái nào cũng đều quan trọng hơn gia đình .

Khi đậu đại học năm 15 tuổi, dọn khỏi nhà. Họ còn quản nữa.

rõ là tổ chức lễ trưởng thành, họ cũng chẳng thể ép buộc.

Vào hôm diễn buổi lễ trưởng thành của Lâm Ngữ Tịch, - sẽ tham gia vẫn xuất hiện, để chứng kiến một câu chuyện tình cảm động trời đất.

Người nhà họ Lâm thấy đều giật , vẻ mặt đầy hổ. Vì mặt , Lâm Ngữ Tịch đang vui sướng ôm một đàn ông.

Đó là vị hôn phu của – Tạ Cảnh Thâm.

Lâm Ngữ Tịch thấy liền hốt hoảng buông Tạ Cảnh Thâm : “Chị! Em… em…”

Tạ Cảnh Thâm hết sức điềm tĩnh, hoảng vội mà giải thích: “Là thích Ngữ Tịch , của em . Em trách thì trách .”

Sống một đời, đây là đầu tiên gặp kẻ phản bội .

Kiếp , khi tất cả trong nhà họ Lâm thiên vị Lâm Ngữ Tịch, chính với rằng chỉ thích hoa hồng kiêu hãnh. xem như chiếc phao cứu sinh, an ủi chính thua hết tất cả về tay Lâm Ngữ Tịch.

đến cuối cùng, vẫn thích Lâm Ngữ Tịch.

ghen ghét đến phát điên lên.

dựa cái gì cướp đoạt hết thảy của ?

Nếu cô c.h.ế.t , chăng sẽ thứ một nữa?

đẩy Lâm Ngữ Tịch xuống cầu thang, nhưng cô mạng lớn thoát chết.

“Lâm Tinh Nguyệt, chúng đứa con gái độc ác như con!”

Chính bởi đó, Lâm Ngữ Tịch chiếm trọn lòng thương tiếc và áy náy của , danh chính ngôn thuận thành đôi với Tạ Cảnh Thâm.  

Không những . Họ sợ hại Lâm Ngữ Tịch, ép buộc nước ngoài.

Ít lâu , đường phố Luân Đôn, gặp bọn cướp. Trước khi chết, gọi cho họ một cuộc điện thoại cuối cùng.

Hôm cũng chính là lễ thành hôn của Lâm Ngữ Tịch. Nhà họ Lâm đang tổ chức cho cô một đám cưới thế kỷ, chỉ với một câu “Đừng gây chuyện nữa!”, đó chút do dự mà cúp máy.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

để ý đến hai đang tình ý mặt, xoay về phía ba ruột của .

“Hai từ sớm ? Tất cả các đều đang gạt con.”

Vẻ mặt ba tràn đầy hổ. Lâm Triệt Hòa nhịn chen : “Chuyện thể trách chúng ? Từ lúc em dọn ngoài năm 15 tuổi, em về nhà mấy ? Em còn nhớ đây là nhà của em ?”

“Mỗi Cảnh Thâm đến đều gặp em. Tịch Tịch hiền lành, ngoan ngoãn như , họ lâu ngày sinh tình cũng là chuyện bình thường mà.”

“Với em cũng thích Tạ Cảnh Thâm, nhường cho Tịch Tịch…”

cắt ngang dòng lải nhải của : “Được.”

Tất cả đều dám tin tưởng mà , ngờ dễ dàng đồng ý như .

khẽ một tiếng: “Tất cả những gì cô thích, cô , đều thể nhường cho cô .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-nam-cho-mot-loi-tu-biet/chuong-5-het.html.]

“Tinh Nguyệt.” Mẹ ngập ngừng, nhưng nên gì.

“Ba sẽ đền bù cho con.”

lắc đầu: “Không cần.”

Sau đó, lấy một bộ văn kiện, đưa cho họ: “Đây là tất cả chi phí con dùng từ nhỏ đến lớn, ba kiểm tra . Nếu còn thiếu, cứ việc .”

Ba mặt cắt còn giọt máu, nghiêm giọng: “Tinh Nguyệt, con ý gì?”

“Rất rõ ràng. Con đoạn tuyệt quan hệ.”

Mắt đỏ hoe: “Bởi vì Tạ Cảnh Thâm ? Chuyện đó là ba sai, nên giấu giếm con. con thể khoét tim như .”

: “Mẹ, đừng dối lòng nữa. Thật sớm quen với việc thiếu vắng con trong gia đình .”

Lâm Triệt Hòa tức giận gào thét: “Lâm Tinh Nguyệt, là em vứt bỏ chúng ! Từ năm em 10 tuổi, em từng gọi một tiếng hai. Tám năm trời, mặc kệ ba lấy lòng em như thế nào, em đều mặt lạnh như tiền từ chối tất cả . Em tư cách gì trách cứ chúng chứ?”

Chiếc lưng thẳng tắp của ba dường như còng xuống: “Nguyệt Nguyệt, ba con thích Ngữ Tịch, nhưng ngờ con giận dỗi đến mức .”

Họ với ánh mắt đầy thất vọng.

một tiếng đầy mỉa mai. chịu đủ cái ánh mắt đó .

“Các thế nào để hủy hoại một đứa trẻ ? Đầu tiên cho nó vô kẹo ngọt ăn mãi hết, cho đến khi nó ăn quen thì cướp hết kẹo .”

Họ như thể sét đánh ngang tai. Mẹ hốt hoảng : “Không. Không . Nguyệt Nguyệt, yêu con, tất cả đều yêu con.”

“Các dĩ nhiên là yêu con, nhưng tình yêu đó thể tùy tiện chia cho khác.”

“Nếu lúc đó nhận nuôi là một bé trai, thể dễ dàng chấp nhận nó, chia tất cả thứ cho nó ?”

“Ba sẵn lòng chia một nửa công ty cho khác ?”

“Mẹ sẵn lòng để con gọi khác là ?”

Mọi đều im lặng, cách rằng vui lòng nguyện ý.

“Bởi vì đó là thứ quan trọng nhất đối với các , các dĩ nhiên sẽ chia cho khác. Vậy tại bắt tươi đem những thứ vốn thuộc về một con, đem nhà mà con yêu thương chia cho một khác?”

“Mọi từng là những con yêu thương nhất, tiếc là… yêu thương nhất là con.”

Mẹ nắm lấy tay , thành tiếng: “Không! Nguyệt Nguyệt! Con thể cần nữa! Con thể!”

Mắt ba cũng đỏ lên: “Ba sai . Nguyệt Nguyệt, con đừng ?”

Lâm Triệt Hòa hốt hoảng lo sợ: “Không ! Là em cần chúng ! Nếu em vui, em thể cho chúng mà. Tại em ?”

gằn từng chữ một: “Sinh nhật của con trùng với ngày giỗ ba , từ đó con từng một sinh nhật vui vẻ nào.”

“Con thi đạt hạng nhất, nhảy lớp, các bận an ủi Lâm Ngữ Tịch.”

“Con thích Taekwondo, nhưng sức khỏe Lâm Ngữ Tịch , luyện , các bắt con học lớp âm nhạc với cô .”

“Con chỉ lớn hơn cô 2 tháng, việc gì các cũng bắt con nhường nhịn cô .”

“Cơ thể con khỏe mạnh nên các đặt hết tâm tư .”

“Con từng cầu trời khẩn Phật, con sẵn lòng tặng cơ thể khỏe mạnh cho cô , chỉ cần cô rời .”

“Mẹ, khi đó con vẫn chỉ là một đứa bé.”

“Từ khi vẫn còn là một đứa bé, con học ghen ghét.”

Sau mỗi một câu , sắc mặt họ khó coi một phần. Họ phản bác nhưng nhận đó đều là sự thật.

“Năm con 10 tuổi, các đưa Lâm Ngữ Tịch về nhà. Kể từ đó, suốt 8 năm nay, chúng chỉ đang trải qua một hồi tạm biệt dài dằng dặc.”

Thời khắc biệt ly cuối cùng vẫn sẽ đến.

Mẹ tuyệt vọng gào : “Con gái của , Nguyệt Nguyệt của . Xin đừng mà! Xin đừng rời bỏ ! Mẹ sai !”

“Sau sẽ như nữa.”

nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.

Mẹ ơi, mùa đông Luân Đôn năm đó lạnh lắm, lạnh đến mức biến trái tim con thành một tảng băng.

Lâm Triệt Hòa ngập ngừng hỏi : “Em thật sự cần chúng nữa ?”

Trong mắt hiện rõ nỗi đau đớn và chua xót.

Đáng tiếc quá muộn .

chút do dự xoay bỏ , bỏ những tiếng thút thít tuyệt vọng phía lưng.

Ngày mà học cách yêu thương chính , họ trong lòng còn quan trọng nữa.

sự nghiệp, mộng tưởng. Mỗi một ngày trong tương lai đều sẽ rực rỡ ánh mặt trời.

▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂

Loading...