Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tâm Sự Của Thanh Mai - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:40

17

Cuối cùng vẫn là Diêm Cảnh Bình phá vỡ sự im lặng:

“Ân Kinh, em cần miễn cưỡng bản thân.”

“Nếu em chấm dứt cuộc hôn nhân , ngày mai thể đến nhà chính, giúp em với ông nội. Anh nhất định sẽ cố hết sức để làm ảnh hưởng đến nhà họ Diêu.”

“Diêm Cảnh Bình! Anh quá giới hạn đấy!” – Diêm Triển Sĩ túm cổ áo họ , suýt nữa định tay.

lúc đó, điện thoại của Diêm Triển Sĩ đổ chuông.

Tôi liếc màn hình: Diệp Giai Huyền.

Anh lập tức dập máy, tay còn vẫn chịu buông áo Diêm Cảnh Bình.

Tôi gạt tay , lạnh nhạt :

“Diêm Triển Sĩ, quá đáng là .”

“Chúng đến đây thôi.”

“Anh Cảnh Bình, chuyện để em tự giải quyết. Sau em sẽ đích thân đến gặp ông nội rõ.”

Nói xong, bỏ .

Vừa bước ngoài, liền hối hận.

Đây là văn phòng của .

Trên bàn vẫn còn một đống công việc.

rời ?

đã , cũng chẳng .

Không biết , bèn lên sân thượng một lát.

Trời càng lúc càng tối, ghế còn kịp ấm, đã một chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng lên vai .

“Trên lạnh, về thôi.” – Giọng vang lên lưng, quen thuộc đến nỗi khiến đỏ cả sống mũi.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Diêm Triển Sĩ đó với gương mặt đầy áy náy.

“Sao …”

“Sao biết em ở đây đúng ?”

“Ân Kinh, hồi nhỏ em giận là thích lên nhà cây. Lớn hơn chút, buồn là lên sân thượng trường học.”

“Em , dị ứng xoài, tiêu hóa lactose… Tất cả những điều em thích thích, đều nhớ rõ.”

Anh ngừng một chút: “Chúng , quá hiểu .”

Trong ánh hoàng hôn nhạt dần, mặt rõ lắm, nhưng giọng thì chân thật vô cùng.

Nói xúc động là dối.

luôn tự nhắc rằng mối quan hệ vợ chồng giữa là vì lợi ích, rằng cuộc hôn nhân vốn chẳng tình cảm.

vẫn thể dao động vì từng hành động nhỏ của .

Lúc , thậm chí dám mở miệng.

Bởi vì sợ, chỉ cần , nước mắt sẽ rơi.

Thấy im lặng.

Anh tiếp tục:

“Hồi nhỏ cảm xúc của em đều mặt. càng lớn, càng hiểu em nữa.”

Phải , bởi vì trái tim sớm đã đặt lên khác.

Kể từ khi Diệp Giai Huyền chuyển đến học chung trường.

xinh , học giỏi, dịu dàng.

Mọi ánh đều dừng nơi cô .

Bao gồm cả Diêm Triển Sĩ.

Hai cùng tham gia thi đấu, cùng giáo viên Toán gọi lên phòng riêng phụ đạo.

Từ lúc nào rõ, Diệp Giai Huyền đã gia nhập nhóm bạn nhỏ của chúng .

Hai họ từng cãi vã, lúc nào cũng thân thiết.

Thân đến mức tài xế nhà họ Diêm cũng biết chủ thêm một bạn mới – thiên kim nhà họ Diệp.

Khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Triển Sĩ, chỉ khi ở cạnh cô mới lộ đôi chút dịu dàng.

“Anh sống hòa bình chơi. Từ khi quen năm 5 tuổi, đến nay đã 22 năm trôi qua.”

“Giữa chúng , rõ ràng nhiều kỷ niệm, chỉ là… xa hai năm thôi mà.”

“Vẫn thể , đúng ? Cho chúng một chút thời gian, để hàn gắn mối quan hệ , ?”

18

Hôm nay là ngày Đông chí, chớp mắt một cái, trời đã tối đen.

Công ty làm hiện tại vì giá đất mà chuyển đến vùng ngoại ô xa xôi .

Đứng sân thượng phóng tầm mắt xung quanh, bốn bề đều chìm trong bóng tối.

Giống hệt đêm hôm đó, lặng trong màn đêm, tỏ tình với con gái khác, dám bước xuống lầu.

Nghĩ đến đây, trong tim như hàng ngàn vết đau âm ỉ cào xé.

“Không .”

Giữa bóng đêm tĩnh mịch như cái chết, bóng dáng Diêm Triển Sĩ và câu .

“Gì cơ?”

“Tôi .”

“Ký ức giữa chúng đủ để chống đỡ cho cuộc hôn nhân . Những gì cho là đẽ, đối với chỉ là những bóng đen.”

“Cứ thế , nhường cho Diệp Giai Huyền.”

Anh sững :

“Tôi với Diệp Giai Huyền? Em đang cái gì ? Tôi thích cô .”

“Thật ? Không thích mà cô mới về nước là lập tức dự tiệc chào đón. Không thích mà nhà say khướt tỏ tình với cô ? Không thích mà chỉ vì ngại ở gần nên dám nhận điện thoại của cô , đúng ?”

“Em đang cái gì ? Tiệc chào đón hôm đó là do đám bạn học cũ tổ chức, khi còn báo với em , là em bận công việc nên mà! Còn cái chuyện tỏ tình đó bịa đặt! Còn cuộc gọi , chẳng lúc đó em cũng đang ở văn phòng ? Chúng đang cãi nên mới !”

“Vậy nên? Nếu lúc đó ở đó, sẽ bắt máy? Nếu Cảnh Bình bênh vực , đã nhận đúng ? Diêm Triển Sĩ, đừng biện minh nữa! Ngay từ đầu cuộc hôn nhân đã là một sai lầm!”

Tôi bùng nổ, giọng đã chạm ngưỡng gào thét.

Diêm Triển Sĩ bật khinh miệt, giọng cũng lạnh như băng:

“Diêu Ân Kinh, em cả đống như , rốt cuộc thành cho , mà là thành cho chính em thì !”

“Thành cho ?”

“Ngay từ đầu em lấy là Cảnh Bình! Cưới khiến em thấy thiệt thòi? Thấy uất ức lắm đúng ?” Anh lùi mấy bước: “Được thôi! Tôi thành cho em! Ngày mai sẽ gặp ông nội!!”

Dứt lời, đàn ông lưng rời .

19

Dạ dày đau đến mức chịu nổi, nên đành xin nghỉ phép vài ngày.

Trong mấy ngày , Diêm Triển Sĩ hề về nhà.

Tình trạng sức khỏe khá hơn một chút, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tình cờ lục tờ giấy đăng ký kết hôn, mới sực nhớ — hóa chúng đã kết hôn hai năm .

Hai năm, cũng đủ để tích lũy nhiều thứ.

Tôi dọn ít đồ dùng cá nhân.

Tình cờ lật xấp tài liệu về hòn đảo .

Đó lẽ là món quà hợp ý nhất mà từng tặng.

Năm 18 tuổi, Diêu Ân Kinh lần đầu tiên nhận quà sinh nhật từ Diêm Triển Sĩ, lâu liền du học.

Giận dỗi mà bỏ hai năm, tiếp tục kéo dài một cuộc hôn nhân méo mó thêm hai năm.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách lãng phí.

Cuối cùng, chẳng gì cả.

Tôi tự giễu , buông tay.

đây cũng . Nếu cần, sẽ phối hợp làm thủ tục ly hôn.

Chiều muộn, Tống Kình gọi điện cho .

“Ân Kinh, Triển Sĩ uống nhiều. Cô tiện thì đến đón một chuyến ?”

Tôi chai dịch truyền mới cắm.

Phản xạ đầu tiên là gọi bác sĩ rút kim.

ngay đó, thấy giọng Diệp Giai Huyền vang lên bên đầu dây:

“Tống Kình, Triển Sĩ mấy ngày ở một .”

Rồi cô dùng giọng thì thầm — nhưng đủ để thấy — tiếp lời:

“Mấy đêm nay về nhà ngủ!”

Tôi lập tức dập tắt ý định.

Chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Không tiện.”

Sau đó, chỉ còn âm thanh tút tút của cuộc gọi cúp máy.

20

Hôm , khi đến nhà chính thì Cảnh Bình đang chơi cờ với ông nội.

Nắng chiều rực rỡ rải khắp sân, ánh sáng phủ lên bộ bàn ghế đá hành lang một lớp bóng mượt mài giũa theo năm tháng.

Vừa bước sân, cảnh tượng ông cháu đấu cờ mặt khiến khựng .

Không nỡ làm phiền, rảo bước tìm một góc yên tĩnh, cuối cùng lặng lẽ đợi bên cổng sân.

Trong đầu thầm lặp những lời đã chuẩn kỹ cho chuyện ly hôn.

Ván cờ còn kết thúc.

Chợt Cảnh Bình mở lời :

“Ông nội, Ân Kinh sống vui vẻ trong cuộc hôn nhân . Con đưa cô đến Cảng Thành.”

Bàn tay đang cầm quân cờ của ông nội khựng : “Cháu đưa nó ? Vậy với thân phận gì?”

Anh Cảnh Bình hít sâu một , môi khẽ run:

“Có lẽ… thể để cô và Triển Sĩ chia tay.”

Anh ngừng , nuốt khan cổ họng đang khô rát:

“Ý con là—ly hôn.”

Nghe đến đây, ông nội ho dữ dội hơn hẳn.

“Ly hôn?! Ai ly hôn? Là ý của bọn nó tự quyết ?”

Anh Cảnh Bình vội dậy rót nước cho ông.

Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm đang bên cổng sân.

Ánh mắt ông nội cũng lập tức dõi theo, thấy đó.

Tôi bèn bước , né tránh nữa.

Vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông, cung kính :

“Ông nội, là ý của cháu.”

Ông nội đặt ly xuống, thở dài một thật sâu.

Sau đó, ông gọi điện cho Diêm Triển Sĩ.

21

“Ly hôn?!”

Diêm Triển Sĩ làm vẻ vô cùng kinh ngạc.

Anh sải bước tiến tới, đẩy Cảnh Bình , ôm chặt lấy lòng.

Sau đó dứt khoát phủ nhận:

“Giận thôi mà, ly hôn gì chứ? Không chuyện đó!”

Ông nội thấy thế thì xua tay, bực:

“Mấy đứa trẻ tụi bây, chỉ biết giở trò bậy bạ!”

Ông cụ , thấy Cảnh Bình vẫn lặng im tại chỗ, chút ngượng ngập.

“Cảnh Bình, còn đấy làm gì? Lại đây chơi tiếp với ông vài ván cờ.”

Từ đầu đến cuối, hề cơ hội để lên suy nghĩ của .

Đợi hai họ rời , lập tức đẩy Diêm Triển Sĩ .

“Anh làm để làm gì?”

“Chuyện sớm muộn gì cũng xảy , cứ kéo dài thì ý nghĩa gì?”

Diêm Triển Sĩ nghiêng mặt sang chỗ khác, giọng trầm đầy nghiêm túc:

“Em vẫn còn thích Cảnh Bình đúng ?”

Tôi bật lạnh:

“Đến nước , câu hỏi đó còn quan trọng ?”

“Quan trọng. Với thì quan trọng.”

“Tại ?”

“Vì thích em.”

“?”

22

“Diêu Ân Kinh.” Diêm Triển Sĩ dừng một nhịp, từng chữ từng chữ lặp : “Vì thích em.”

Đến nước , buộc thừa nhận lần nữa — đã đánh giá thấp mức độ thích Diêm Triển Sĩ đến nhường nào.

Hai năm du học, cứ ngỡ rằng sự của là buông bỏ, là thành .

hóa , nỗi nhớ đến muộn càng đeo bám day dứt hơn.

Chỉ là ngờ…

Lần đầu tiên trong đời thích một , thể trở thành một trò hề kịch tính như .

Tôi thể chấp nhận việc thích thích .

thể chịu đựng nổi chuyện hai lòng.

“Anh thích ? Cậu ấm nhà họ Diêm đúng là rộng lượng thật đấy.”

“Trước còn tỏ tình với Diệp Giai Huyền, hôm nay thích ?” Giọng bắt đầu run rẩy: “Hay là… ngay từ đầu, cái gọi là tình cảm của vốn đã quá rẻ mạt!”

Diêm Triển Sĩ sững sờ, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, thậm chí… thể gọi là vô tội.

“Anh tỏ tình với Diệp Giai Huyền hồi nào?”

“Muốn nhắc ? Cô về nước, tối đó dự tiệc chào đón, ngay phòng khách trong nhà, đã thích cô lâu .”

“Anh hỏi vì lời nào mà rời .”

“Anh hỏi cô , những năm bỏ lỡ đó bù đắp thế nào.”

“Anh những lời đó, là để với em đó khốn kiếp!!!”

Tôi sững tại chỗ.

Cả hai rơi một lặng kéo dài, ai thêm một lời nào.

23

Về đến nhà, đã suy nghĩ lâu.

Dù bây giờ là thích , nhưng sự chán ghét năm xưa là giả.

Sự lạnh nhạt mà từng dành cho , cũng là giả.

Tôi vẫn quyết định thu dọn nốt chút đồ cuối cùng, xếp hành lý rời .

Lúc kéo vali đến cửa.

Eo bỗng Diêm Triển Sĩ ôm chặt từ phía .

“Ân Kinh, đừng .”

“Anh cho phép em một lần nữa bỏ rơi .”

“Anh xin em.”

Vòng tay càng siết chặt, tim cũng quặn thắt từng cơn.

“Anh thừa nhận, từ khi em về nước, đã nhiều điều làm đúng.”

“Anh ít lời khiến em thất vọng.”

chuyện thích em là thật.”

Tôi yên tại chỗ, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt đã rơi.

chuyện từng ghét cũng là thật.”

“Vừa , hôm nay sẽ cắt đứt với quá khứ!”

Tôi lục lọi mãi, lấy tờ giấy đã ngả màu vàng từ 4 năm , đập tay .

Tờ giấy từng là thứ níu vô số lần chủ động liên lạc với .

“Lúc thì thích, lúc thì ghét. Tôi mệt mỏi thật .”

“Tôi mãi đoán xem rốt cuộc nghĩ gì. Tôi phân biệt nổi sự bụng của là xuất phát từ lòng chân thành do chịu áp lực từ lớn. Tôi cũng cứ mãi chạy theo nữa.”

“Tôi thật sự mệt .”

Anh mở tờ giấy , lâu.

Chỉ là một câu chữ đơn giản.

như đang cố nhớ điều gì đó.

Một lúc , khẽ bật .

“Diêu Ân Kinh, em vì tờ giấy mà bỏ du học ?”

Tôi im lặng, xem như ngầm thừa nhận.

“Ngốc quá.”

Đôi mắt đỏ lên, tay cầm tờ giấy cũng run.

“Vài năm xa cách giữa chúng … hóa bắt nguồn từ một tờ giấy như ?”

“Diêu Ân Kinh, tại em chuyện với ?!”

Tôi sững .

Loading...