Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tẫn Hoàng

Chương 1



1.
Ngày Tiên Hoàng hậu cùng Nguyễn phu nhân của phủ Tướng quân sinh con, trời giáng dị tượng.

Đám mây hóa thành phượng hoàng sắc kim với rồng khổng lồ bay lượn trên không trung.

Không Duyên đại sư cảm khái vạn lần:

“Đây là điềm lành! Tất có long phượng xuất hiện sẽ làm quốc gia thịnh vượng!”

Long nhan Tiên đế vui mừng, hất tay một cái, quyết định hôn sự của Thái tử tương lai cùng phủ Tướng quân.

Lại chẳng ngờ phủ Tướng quân sinh được song sinh.

Nguyễn tướng quân đặt hai cái tên là Nguyễn Tịch Nhan, Nguyễn Tịch Dao.

Ta chính là Nguyễn Tịch Nhan.

Từ nhỏ muội muội Nguyễn Tịch Dao của ta đã tinh thông cầm kỳ thi họa, càng ái mộ Thái tử điện hạ, luôn đi theo sau lưng Thái tử ngọt ngào gọi “Thái tử ca ca”.

Mà ta lại chỉ thích nhìn lén phụ thân múa đao múa kiếm, uy vũ biết bao.

Từ nhỏ Nguyễn Tịch Dao được sủng ái, thích làm nũng.

Mỗi lần, chỉ cần nàng ta gây họa, đều để ta gánh lấy.

Ta thân là tỷ tỷ, chỉ đành chiều nàng ta, nhường nàng ta.

Vào năm cập kê, phụ thân bảo bọn ta tự mình lựa chọn đi hay ở.

Nguyễn Tịch Dao nhảy nhót chạy về phòng, không tới một lúc mang đến hai thẻ trúc.

Nàng ta rút được “đi”, ta rút được “ở”.

Thế nàng, nàng ta trở thành Hoàng hậu.

Mà bây giờ, con ngươi trước kia trong veo của nàng ta đột nhiên tràn đầy ác ý.

Nàng ta nhào vào lòng ta, ba phần làm nũng bảy phần thăm dò.

“Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Ta liền biết, nàng ta cũng sống lại rồi.

2.
“Không muốn.”

Ta không hề do dự, từ chối nàng ta.

“Tại sao chứ?” Vào cung rồi, tỷ chính là Hoàng hậu,là mẫu nghi thiên hạ, được vạn người quỳ lạy, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.”

Giọng điệu của Nguyễn Tịch Dao có hơi dồn dập, nhưng trong đáy mắt lại không giấu được sự vui sướng.

“Ta không muốn ở trong chiếc lồng bốn góc, ta muốn làm một con chim trời không bị trói buộc hơn.”

“Nhưng đây là —”

“Hay là rút thẻ đi, không phải tối qua muội đã làm xong thẻ rồi sao?”

Không đợi Nguyễn Tịch Dao nói xong, ta đã giơ tay cắt ngang lời nói của nàng ta.

Nhưng ánh mắt của Nguyễn Tịch Dao né tránh, nắm chặt khăn lụa trong tay không có bất cứ hành động nào.

Ta đột nhiên nhận ra có chút không đúng.

Trong lúc Nguyễn Tịch Dao đưa tay ra ngăn ta lại, mũi chân ta điểm nhẹ một cái, đi về phòng trước nàng ta một bước.

Đợi đến khi Nguyễn Tịch Dao đuổi tới nơi, đã ta lấy được thẻ trúc ở trên bàn trang điểm.

Ở trên hai thẻ trúc đều viết chữ “ở”.

Có lẽ kiếp trước Nguyễn Tịch Dao đã lén giấu chiếc thẻ trúc có chữ “đi” kia đi rồi, đợi đến khi rút thẻ lại diễn một đoạn đổi trắng thay đen.

Ta nhíu mày nhìn nàng ta.

“Làm sao đây? Đột nhiên ta cảm thấy làm Hoàng hậu cũng không tệ.”

Nguyễn Tịch Dao được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, có thứ gì tốt, nhất định nàng ta phải lấy được trước.

Nếu như ta không nhường, nhất định nàng ta sẽ nổi lòng nghi ngờ.

3.
Quả nhiên Nguyễn Tịch Dao sững sờ, trên mặt tràn đầy sự không thể tin được, đến nói chuyện cũng hơi lắp bắp..

“Nhưng, nhưng mà vừa nãy tỷ còn…”

“Đó là vừa nãy, theo lý mà nói ta là đích trưởng nữ, càng nên là ta gả vào hoàng cung.”

Nhìn vẻ mặt bị ta trêu đùa đến ngơ ngác của Nguyễn Tịch Dao.

Ta đột nhiên cười lớn, yêu chiều vỗ đầu nàng ta giống như lúc nhỏ:

“Đùa đấy, thứ muội muội muốn sao ta có thể cướp lấy chứ?”

“Thật sao?”

Nếu là trước kia, Nguyễn Tịch Dao cao ngạo, kiêu căng đã hứng chí mong sao được gả vào hoàng cung ngay lập tức từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ nàng ta lại chần chừ, như muốn lấy lòng, thử dò hỏi:

“Cảm ơn trưởng tỷ, mã nô mấy ngày trước bắt nạt trưởng tỷ, ta sẽ đi giết hắn ta để trưởng tỷ bớt giận.”

Hai hôm trước, mã nô đột nhiên xuất hiện ở hậu viên phủ Tướng quân, còn “không cẩn thận” đụng phải ta.

Khuôn mặt đó đến tận hôm nay ta cũng không thể nào quên, chính là người kiếp trước say rượu va phải Nguyễn Tịch Dao!

“Giết hắn ta làm gì?”

Ta cau mày, giả vờ không để ý:

“Ta với tên mã nô đó vốn không có thâm thù đại hận, huống chi hắn ta còn chăm con hãn huyết bảo mã của phụ thân rất tốt, tội gì vì một chuyện nhỏ đã lấy mạng của hắn ta.”

Nguyễn Tịch Dao nghe lời ta nói xong mới yên tâm rời đi.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của Nguyễn Tịch Dao, khóe môi ta cong lên một nụ cười trào phúng.

Nàng ta không biết, tên mã nô đó đã bị ta âm thầm xử lý từ lâu rồi.

Kiếp trước, hôm Nguyễn Tịch Dao trở thành Hoàng hậu trở về nhà lại mặt bị mã nô say rượu sờ tay.

Vốn đây là một chuyện nhỏ không đáng nói tới.

Nhưng Nguyễn Tịch Dao cực kỳ hoảng sợ, ấp a ấp úng giải thích không rõ, chỉ khóc nói sợ làm hỏng danh tiếng hoàng gia.

Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta gánh chuyện này, nói với người bên ngoài rằng mã nô va phải Nguyễn đại tiểu thư.

Nhưng chẳng ngờ ngày hôm sau, Thánh thướng lấy lý do làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hạ chỉ phế đi một cánh tay của ta.

Phụ thân quỳ ngoài cửa cung xin cách chức từ quan, chỉ vì muốn giữ lại cánh tay cho ta.

Nhưng ba hôm sau thứ trở về phủ Tướng quân lại là xác của người, chết không nhắm mắt.

Trong một đêm mẫu thân tóc trắng bạc đầu, chẳng bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay.

Cho đến tận đêm trước khi Nguyễn Tịch Dao mời ta vào cung ta mới biết, từ lâu Hoàng thượng đã bởi vì phụ thân ta công cao hơn chủ, muốn nhỏ cỏ tận gốc phủ Tướng quân.

Ta luống cuống vào cung muốn nói chân tướng với người thân duy nhất của mình.

Nhưng muội muội ruột từ nhỏ đến lớn trưởng thành bên ta lại sợ ta vạch trần nàng ta, dùng một chén rượu độc lấy mạng của ta.

Hóa ra, Nguyễn Tịch Dao vì bảo toàn mạng sống, cố tình thiết kế một màn kịch hay này với Hoàng thượng.

Đáng thương cho mẫu thân tóc trắng bạc đầu của ta, trước khi chết vẫn nắm lấy tay ta gọi tên Nguyễn Tịch Dao.

Còn có nỗi đau chặt tay, nỗi hận giết cha.

Kiếp này, ta sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện!

4.
Mắt thấy ngày đại hôn càng ngày càng đến gần, nhưng phụ thân vẫn chưa công bố với bên ngoài người gả đi là ai.

Nguyễn Tịch Dao trời sinh đa nghi đã bắt đầu nóng vội.

Trong bữa cơm tối, phụ thân không ở đây, ta tiện miệng hỏi.

“Phụ thân đi đâu rồi?”

Sau khi sống lại, ngày tháng an ổn của phụ thân khiến ta cảm thấy, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý báu.

Bất kỳ ai rời đi ta đều muốn hỏi thăm một câu.

Mẫu thân gắp cho Nguyễn Tịch Dao món măng giòn nàng ta thích ăn nhất, lại gắp một miếng đậu hũ mềm mọng bỏ vào bát ta.

“Tân đế vừa mới đăng cơ, phụ thân các con bị gọi đi bàn chuyện trọng đại rồi.”

Nếu như nhớ không lầm, kiếp trước vì để tránh tai mắt bọn họ đi đến Túy Hương lâu.

Mà không biết tại sao, cuối cùng phụ thân lại chọc giận Tân đế, Tân đế tạm thời cắt chức phụ thân, để ông ở nhà xem xét lại bản thân.

Rõ ràng Nguyễn Tịch Dao cũng nghĩ đến chuyện này, tùy ý ăn mấy miếng cơm rồi mượn cớ không khỏe trở về viện tử của nàng ta.

Không lâu sau, ta đợi ở cửa hông, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Tịch Dao.

Dưới áo choàng của Nguyễn Tịch Dao chỉ mặc một bộ váy lụa mỏng manh, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, yếm uyên ương như ẩn như hiện, lại thêm dung mạo tựa như thần tiên dưới lớp khăn che mặt, nếu ở Túy Hương lâu nhất định là người đứng đầu.

Chỉ đáng tiếc nàng ta sinh ra ở phủ Tướng quân, mẫu thân hết lòng bảo vệ nàng ta, khiến nàng ta trở thành tài tử kinh thành mà người người ngưỡng mộ.

Thấy nàng ta từ cửa hông chuồn ra ngoài, ngồi lên xe ngựa rời đi.

Tì nữ Tiểu Tước hỏi ta, “Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta làm gì?”

“Đi, đến chỗ mẫu thân.”

Chương tiếp
Loading...