Tẫn Hoàng
Chương 5
16.
Ta bị trói đến tẩm cung của Hoàng thượng.
Trong màn, nam tử khoác hoàng bào trên người tựa vào lưng ghế, tay trái ôm một tì nữ vào trong ngực, từ trên cao nhìn xuống ta.
Tô công công bưng một lọ thuốc xuất hiện trong tầm mắt của ta.
“Nguyễn Tịch Dao hạ độc ngươi, Cô có thể cứu ngươi.”
Ta thản nhiên lùi ra sau nửa bước.
“Điều kiện của bệ hạ là gì?”
“Tuy rằng không thể giữ lại Nguyễn tướng quân, nhưng Cô rất có hứng thú với ngươi.”
Hoàng đế trong lời đồn có tính tình bất định, đối với chuyện nam nữ càng có sở thích khác lạ.
Mà hiện tại, đêm động phòng hoa chúc vốn thuộc về Đế Hậu lại có thêm hai tì nữ đi vào.
Ta nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu, xem cái chết tựa lông hồng mà nói:
“Nếu đã như vậy, thế thì ta chọn –”
“Hoàng thượng!”
Nguyễn Tịch Dao hoảng hốt chạy vào, lúc thấy ta thì hung hăng giáng cho ta một cái tát.
“Bốp!”
Sau đó nàng ta muốn nhào vào lòng Hoàng thượng, lại bị thị vệ ở bên cạnh kéo lại.
Nguyễn Tịch Dao thấy không thể xông tới, chỉ có thể quỳ xuống khóc như lê hoa đái vũ:
“Ả tiện nhân Nguyễn Tịch Nhan này hạ độc thiếp, Hoàng thượng người mau cứu thiếp!”
Vẻ mặt của Hoàng thượng bỗng chốc trở nên sâu xa.
“Nhưng trong tay Cô, chỉ có một viên thuốc giải.”
17.
Nguyễn Tịch Dao có chút hoảng sợ.
Nhưng vừa nghĩ đến kiếp trước bọn họ là phu thê, kiếp này vì giữ mạng nên nàng ta đã theo phe hắn từ lâu.
Trái tim căng thẳng của Nguyễn Tịch Dao yên ổn hơn một chút.
Chỉ ép giọng dịu dàng nói:
“Hoàng thượng ~ nữ nhân không hiểu phong tình như Nguyễn Tịch Nhan kia có gì đáng cứu chứ, người từng nói muốn phong thiếp làm Hoàng hậu mà, hơn nữ tiếp với nàng ta có thù không đội trời chung.”
Kiếp trước, ta dám dùng trâm cùng chết với Nguyễn Tịch Dao.
Phá hỏng con đường vinh hoa phú quý của nàng ta, hại nàng ta phải làm lại từ đầu.
Vốn dĩ chuyện này đã khiến nàng ta đủ buồn bực rồi, nay lại chỉ có một viên thuốc giải.
Nguyễn Tịch Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, đợi sau khi mọi chuyện đâu ra đó, nhất định sẽ giam Nguyễn Tịch Nhan lại, từ từ dày vò nàng ta!
Chỉ đáng tiếc hai kiếp, Nguyễn Tịch Dao cũng không nhìn thấu Hoàng thượng.
Hoàng thượng ngồi trên cao xem vở náo kịch của bọn ta, ngón tay cầm viên thuốc giải.
Dùng sức từng chút một, bóp nó vỡ vụn thành bột rải vào không trung.
Nguyễn Tịch Dao hét lên thất thanh.
Không thể tin được mà rống lên:
“Sao ngươi lại vô tình đến vậy! Binh phù của phụ thân là do ta trộm cho ngươi đấy!”
Bên ngoài điện, đám người phụ thân đứng đó nghe thấy lời nói của Nguyễn Tịch Dao thì cực kỳ sợ hãi, còn phụ thân suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Nguyễn Tịch Dao! Sao ngươi dám!”
Nghe thấy giọng nói tức giận cực độ của phụ thân, Nguyễn Tịch Dao có hơi hoảng loạn trốn ra sau lưng Hoàng thượng.
Hoàng thượng vỗ tay kêu hay.
“Nếu Nguyễn khanh cũng đã tới rồi, vừa đúng lúc khanh có thể chết cùng hai nữ nhi rồi!”
Giết một người cũng là giết, giết ba người cũng là giết.
Không bằng đuổi cùng giết tận, diệt trừ mối hoại ngày sau.
Dù sao thì, Nguyễn gia lên chiến trường giết địch mấy mươi năm, công cao hơn chủ là những từ khiến Hoàng thượng phiền lòng nhất.
Chuyện đã tới nước này, Nguyễn tướng quân có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu Hoàng thượng đã không muốn giữ lại ông nữa rồi.
Lòng trung thành rốt cuộc thật khó đoán, giống như đêm đen che mất ánh sáng.
Khi Nguyễn tướng quân đang ôm tâm thế thấy chết không sờn, rút kiếm muốn nghênh địch thì lại nhìn thấy các tướng sĩ tiến vào hoàng cung, vây hoàng thượng cùng đám cung nữ thái giám ở giữa.
Mà người dẫn đầu, chính là Phong Khinh Tuân.
18.
Nhìn thấy mũi giáo chĩa hết vào người mình.
Hoàng thượng khó tin cầm lấy hổ phù.
Rõ ràng hai miếng khớp nhau, sao có thể?
“Đương nhiên hai miếng đều khớp nhau rồi, bởi vì cả cái hổ phù đó là giả.”
Giọng nói của ta khiến Hoàng thượng hoàn hồn.
Hắn lại bỗng phát hiện ta đứng bên cạnh phụ thân từ lâu.
Ai cũng không biết mũ phượng trên đầu ta có giấu một con dao găm nhỏ.
Nhân lúc bọn họ không để ý tới ta, ta dùng dao găm cắt đứt dây thừng.
Phong Khinh Tuân vẫn là dáng vẻ công tử tiêu sai như xưa.
“Từ lâu ta đã mang một miếng trong đó với miếng của Hoàng huynh đổi cho nhau rồi, một miếng còn lại giao cho Nguyễn đại tiểu thư đổi với miếng của Nguyễn tướng quân. Vẫn thực sự phải cảm ơn Nguyễn nhị tiểu thư tốn nhiều công sức như vậy trộm lấy, thế mới có thể khiến Hoàng thượng tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Từ xưa tới nay Nguyễn Tịch Dao chưa từng thấy thế trận tàn sát khốc liệt đến cỡ này.
Nàng ta bất giác muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Hoàng thượng kéo trở về, rút trâm phượng trên đầu nàng ta chĩa vào cổ nàng ta.
Đang muốn dùng nàng ta uy hiếp, lại bị một mũi tên của ta bắn xuyên qua lòng bàn tay.
Mũi tên xuyên qua lòng bàn tay của Hoàng thượng, bắn đứt mấy sợi tóc của Nguyễn Tịch Dao.
Nguyễn Tịch Dao bị sợ hãi, theo thói quen khóc lóc chạy về phía ta như lúc nhỏ.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp như ác quỷ của ta:
“Hai kiếp, mùi vị bị trâm vàng chĩa vào cổ như thế nào?”
Nguyễn Tịch Dao sững sờ, trừng to đôi mắt, run cầm cập nhìn ta, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Thánh chỉ từ trong lòng rơi xuống, là thứ Hoàng thượng hứa hẹn cho nàng ta.
Phế Nguyễn Tịch Nhan, lập Nguyễn Tịch Dao làm Hậu.
Thắng làm vua thua làm giặc, kết cục đã định.
Ta đứng trước mặt Nguyễn Tịch Dao, vẻ mặt vô cảm:
“Ngươi được như ý muốn rồi, Hoàng hậu nương nương.”
19.
Hoàng thượng bị chính tay Nguyễn đại tiểu thư dày vò tới chết.
Nghe nói chết rất thảm.
Ta dựa theo cách kiếp trước hắn đối với phụ thân ta vậy, trả lại từng đao từng đao.
Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của dược sư, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Cuối cùng ta chơi chán rồi, lại thấy phiền chán.
Đút cho hắn thuốc độc hắn từng đích thân ban tặng ta, dùng miếng vải trắng nhiễm bệnh dịch mang về từ Khương thành cuốn hắn lại, ném hắn vào bãi tha ma tự sinh tự diệt.
Còn về phần Tân đế kế vị hiện tại—
Các đại thần nhìn ta mặc hoàng bào, lại nhìn Phong Khinh Tuần mặc thường phục.
“Nhưng cho dù là thế, cũng nên là Vương gia ngài kế vị chứ.”
Con ngươi của Phong Khinh Tuân khẽ giương lên, thấp giọng cười một tiếng:
“Không phải các vị quên mất cảnh tượng trời giáng dị tượng mười lăm năm trước khi Nguyễn đại tiểu thư ra đời rồi đó chứ, theo ta thấy là các vị hiểu nhầm ba đứa trẻ ra đời, cũng là long phượng giáng xuống.”
Tiên hoàng tại vị ba năm, nạn đói ba năm, Tây Bắc lại truyền tới tin dữ bệnh dịch, nay Tiên hoàng đã chết bất đắc kỳ tử.
Còn có thánh chỉ phong nàng ta là Hoàng hậu trên người Nguyễn Tịch Dao…
Điều quan trọng hơn là, trong tay Nguyễn Tịch Nhan có binh quyền, lại có Nguyễn tướng quân và Nhị vương gia ủng hộ.
Mọi người bừng tỉnh!
Rồng thật, e rằng chính là Nguyễn Tịch Nhan của phủ Tướng quân rồi!