Tân Phu Nhân Hầu Phủ - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:59:44
Hắn khựng một chút, chiếc giường nhỏ ở gian ngoài mà ngủ. Chiếc giường nhỏ đó vốn dành cho nha trực đêm. Ta phẩy tay bảo nha về phòng ngủ.
Lục Hoài Tự tự cho là thông minh, thấu chiêu lấy lui tiến của , nên sẽ để đạt mục đích.
Nào ngờ, trúng kế của . Vì thực sự ngủ chung phòng với .
Ta thấy ghê tởm.
Sáng hôm , gọi Hồng Anh và Hồng Ngọc phòng. Một vén rèm phòng trong, còn ở vị trí Lục Hoài Tự thể thấy, vẩy vài giọt m.á.u gà lên giường.
Lục Hoài Tự trợn tròn mắt, mặt xanh mét. Hắn lạnh: "Tô Diệu Nghi, nàng quả là bản lĩnh."
Ta dang hai tay: "Đa tạ Hầu gia khen ngợi."
Hắn chọc tức, phất áo bỏ . Ta thích nhất cái cảnh lũ ngứa mắt, nhưng gì .
Chẳng lẽ dám ngoài rằng, ở phòng cả đêm, mà chẳng chuyện gì xảy ?
Chỉ cần dám , liền dám tung tin đồn rằng bất lực.
Khi đến thỉnh an lão phu nhân, bà vô cùng phấn khởi. Thấy đến, bà vẫy tay gọi , miệng toe toét.
"Con ngoan, Hầu phủ chúng nhờ cả con , sớm ngày sinh cháu bồng bế."
Ta nở một nụ e thẹn, ngại ngùng cúi đầu. Lão phu nhân vỗ tay lớn: "Đứa nhỏ cũng hổ nữa ."
Hai mẫu tử chúng trò chuyện rôm rả. Nụ mặt Tống Vãn Ninh dần dần cứng đờ, đôi mắt ngấn nước. Ta thấy, lão phu nhân cũng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-phu-nhan-hau-phu/5.html.]
Lão phu nhân liền tìm cớ đuổi nàng : "Vãn Ninh, chẳng ai tỉ mỉ bằng con, con đến xem chiếc khăn trán của thêu xong ."
Sau khi Tống Vãn Ninh cáo lui, lão phu nhân mới sang với : "Diệu Nghi, con là thông minh, cũng giấu giếm gì con. Vãn Ninh là con gái út của . Đệ từ khi chia gia tài tiêu tán hết của cải, thương xót con bé, nên cho đón nó về phủ chúng . Nó lớn lên bên cạnh từ nhỏ, bản tính , chỉ là quá cố chấp, thương ai thì một lòng một ."
Ta khẽ gật đầu, coi như đáp lời. Lão phu nhân chằm chằm một lúc lâu, tiếp: “Ta Vãn Ninh tình cảm với Hoài Tự. hai đứa nó hợp , Vãn Ninh thể gánh vác gia đình Thừa An Hầu phủ. Cho nó cho Hoài Tự, nỡ. nó lời khuyên bảo, mai mối cho nó bao nhiêu trai , mà nó chẳng ưng ai. Bây giờ con đến, con giúp để ý đến nó, khuyên nhủ nó."
Những lời , tuy khó phân biệt thật giả, nhưng chân thành. Vậy nên, việc thương xót cháu gái là thật. Việc xem thường nàng , cũng là thật.
Ta gật đầu: "Những việc mẫu dặn dò, con dâu nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Buổi trưa, đang chuẩn nghỉ trưa một lát. Nha đến bẩm báo: "Thưa phu nhân, biểu tiểu thư ngã cầu thang, là do Chu di nương đẩy."
Ta hỏi: "Đã mời đại phu ?"
"Dạ mời ạ."
Làm chủ mẫu đương gia thật dễ, chuyện gì cũng lo lắng. Khi đến, Lục Hoài Tự mặt, đang dỗ dành Tống Vãn Ninh. Hắn : "Chu thị là do mẫu ban cho, bán nàng , mẫu cho phép."
Tống Vãn Ninh kiêu căng : "Ta quan tâm, bán nàng !"
Chu di nương quỳ đất, lặng lẽ rơi lệ.
Quản gia dẫn theo đám hầu nép sang một bên, ai nấy đều cúi gằm mặt mũi chân.
Ta tặc lưỡi: "Biểu tiểu thư bán Chu di nương ? Thật là chuyện nực . Cô nương đừng quên, cô nương chỉ là thích đến ở nhờ Hầu phủ mà thôi. Chu di nương dù cũng coi là nửa chủ nhân, từng hầu hạ Hầu gia. Muốn bán nàng , đồng ý . Chẳng lẽ biểu tiểu thư nóng lòng thế vị trí của ?"