TẦN VÃN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:28:27
7
Khi tỉnh , nửa vầng trăng treo lơ lửng trời, ngân hà như đổ xuống đất.
Đêm là thế, ném khoang đáy con thuyền, nhốt trong căn phòng chất đầy tạp vật.
Bên ngoài là một mảnh huyên náo, tiếng binh khí c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng.
Bên cạnh , vài t.h.i t.h.ể áo đen la liệt.
Chắc là do nghĩ chỉ là một nữ tử tay trói gà chặt, chẳng uy h.i.ế.p gì, nên Thẩm Mặc trói , chỉ đơn giản khóa trong .
Ta cố lấy can đảm, lật xem mấy thi thể, may , ai là của .
Duy chỉ một , y phục hành căng lên theo hình hổ báo, đầu bịt vải đen, rõ diện mạo.
Trên mấy vết đ.â.m xuyên, thở mỏng manh như tơ.
Ta định kéo tấm vải che mặt xuống, để ý bên ngoài tiếng đao kiếm lặng hẳn.
“Kẹt” một tiếng, cửa khoang mở .
Một bóng đen cao lớn phủ xuống .
Ta ngẩng đầu—là Thẩm Mặc.
Ánh mắt tỉnh táo, vận đồ đen, càng nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc.
Quả thật thể gánh nổi bốn chữ “ngọc chất kim tương, thần thanh cốt tú.”
Hừ, tâm trạng cũng đấy, mà còn thời gian bộ y phục vặn như thế.
Ta lạnh trong lòng, há miệng định .
Không phát tiếng nào.
Chết tiệt!
Tên nghịch tặc !
Hắn dám điểm huyệt câm của !
Thẩm Mặc mỉm , nhưng để ý đến .
Hắn vươn tay kéo từ phía một trói chặt, dáng vẻ khác hẳn Trung Nguyên—sống mũi cao, đôi mắt nâu, trông như một tộc nhân của Da Bách ở Bắc Cương.
Tim giật thót— thể lẻn sâu Trung Nguyên thế ?
Chỉ thấy Thẩm Mặc đầu, thản nhiên :
“Nhìn thấy ? Nhị hoàng tử các ngươi g.i.ế.c .
“Ngươi thể về báo tin.”
Ta kinh hãi xuống đất.
Nằm đó… là Ô Lan Hùng!
Kiếp , khi “tử tin” của Thẩm Mặc lan , Bắc Cương đại loạn.
Ô Lan Hùng thừa cơ g.i.ế.c phụ đoạt vị, đăng cơ hoàng đế, lập tức kéo binh xâm phạm Bắc Cương, ba tháng liên tục công hạ bảy thành.
Phía Tây, Long Chân quốc cũng nhân cơ hội trỗi dậy.
Đến tháng bảy tháng tám, nhiều nơi gặp nạn lũ lụt.
Triều đình chân tay luống cuống, ngoài danh tướng chống địch, trong hiền thần trị quốc.
Tham quan ngày một lộng hành, căn bệnh tích lũy bao năm cách nào tiêu trừ.
Dân chúng lầm than, đói khổ khắp nơi, khởi nghĩa nổ liên tiếp.
Vậy mà kinh thành, các thế gia vẫn yến tiệc vui say, mãi đến khi một trận ôn dịch quét qua, cướp tính mạng của Hoàng đế.
Thái tử kế vị, dốc bộ binh lực trấn áp nội loạn.
Cuối cùng, Thẩm Mặc tái xuất từ cõi chết, dẫn Bắc Cương quân quét ngang thiên hạ, thẳng tiến đế kinh.
Triều Đại Ung hai trăm năm huy hoàng, cứ thế tan thành mây khói, lịch sử nhấn chìm.
nay, Thẩm Mặc chết.
Mà Ô Lan Hùng, kẻ lẽ đoạt vị xưng đế, bắt giữ ở đây?
Chẳng lẽ… đời cũng từng cảnh , chỉ là hề ?
Ta ép xuống cơn hoang mang trong lòng, thấy tộc nhân Da Bách dường như tin, lẩm bẩm đáp bằng tiếng Da Bách, Thẩm Mặc cởi trói để tự kiểm chứng.
Thẩm Mặc lười nhác nở nụ : “Lão tử c.h.ế.t , thì sẽ còn mạng để về Da Bách nữa.”
Hàn quang lóe lên, thanh kiếm trong tay rời vỏ.
“Nếu ngươi trở về báo tin cho con gấu chó Ô Lan , ngươi nghĩ ngươi thể sống rời khỏi đây ?”
Hắn bóp cằm kẻ , nhét bừa một viên thuốc miệng , ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Về đó, gì chứ?”
Người run rẩy, đáy mắt lộ tuyệt vọng.
“… Nhị hoàng tử g.i.ế.c ngươi, bản cũng trọng thương, khỏi Thuận Thiên phủ.”
Hắn dẫn theo hàng chục đuổi theo thuyền chúng , chẳng ngờ Thẩm Mặc g.i.ế.c sạch.
Giờ đây, nắm đằng chuôi là Thẩm Mặc, mà chẳng rõ đối phương đang toan tính điều gì, chỉ đành thuận theo.
Thẩm Mặc nhạt: “ , là lão tử g.i.ế.c . Người trọng thương mà chết… là !”
“… sống thấy , c.h.ế.t …”
Người còn giãy giụa, Thẩm Mặc quỷ quyệt: “Thuyền cũng hủy , lấy thi thể?”
“Cút ! Bên cạnh con gấu chó Ô Lan còn của , ngươi dám lời, lấy mạng ngươi lúc nào chẳng ?”
“Vương Khúc, tìm áp giải về biên cảnh.”
Hắn căn dặn xong, lẩm bẩm một : “Lão tử oai phong một đời, thể c.h.ế.t tay con gấu chó Da Bách chứ?”
Người lôi ngoài, chẳng thèm để mắt đến mà cúi xuống, dùng vỏ kiếm ấn vết thương Ô Lan Hùng.
***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muốn, hoặc audio YT Mây Lấp Lánh, mong các bạn iu REUP nhoa!!!***
Nhìn mà cũng thấy đau, lập tức lùi .
Ô Lan Hùng rên rỉ tỉnh , thấy , lập tức ánh mắt căm hận đỏ rực:
“Thẩm Mặc, ngươi… vẫn chết?!”
đáng tiếc, thương thế quá nặng, khí thế yếu nhiều.
Hắn lạnh, túm lấy cằm Ô Lan Hùng, gằn giọng:
“Ngươi vẫn ngu như ? Chỉ dựa mấy tên lâu la mà đòi chạy đến Đại Ung g.i.ế.c ?
“Ngươi tưởng chỉ vì trúng độc, thương, thì ngươi thể nhân cơ hội ?
“Nếu tha mạng cho ngươi, thì ngươi sớm chính của ngươi đ.â.m c.h.ế.t !”
Hắn ngạo nghễ, nhưng lời sắc bén tựa lưỡi dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-van/chuong-3.html.]
Ô Lan Hùng nghiến răng, tức giận chửi bới:
“Thẩm Mặc, ngươi đắc ý cái gì? Nếu nữ nhân giúp, hôm nay ngươi c.h.ế.t tay !”
Ta ở trong lòng vỗ tay, lắm!
Nói to lên! Chính cứu !
Hắn hừ lạnh, nhấc chân đạp Ô Lan Hùng xuống đất:
“Muốn c.h.ế.t thì cứ tiếp tục lảm nhảm.”
Một lời nhẹ bẫng mà ngập tràn uy hiếp.
Cuối cùng, lười biếng, nheo mắt :
“Ô Lan Hùng, hợp tác một chuyến ?”
Mãi cho đến khi thuyết phục xong Ô Lan Hùng, vẫn thể hết bàng hoàng.
Hóa , Ô Lan Hùng là do xui khiến tạo phản?!
Hắn gì?
Muốn nuôi quân, vũ khí, bạc.
Ai bạc?
Giang Nam thương gia.
Thảo nào… dù chết, vẫn gả Thẩm gia.
Cái c.h.ế.t của , gia sản của nhà ngoại … đều trong tính toán của ?!
Hắn đầu , xổm mặt , khẽ .
Ta lạnh cả .
Hắn rút kiếm, ánh sáng phản chiếu trong mắt như như .
“Cô nương.”
“Đến lượt nàng .”
9
Đến lượt ?
Được thôi, đến lượt .
Ta khẽ mỉm : "Thế tử, ngươi bơi ?"
Hắn sững , lẽ còn kịp hiểu vì thể tự giải huyệt câm.
Chưa kịp phản ứng, tiếng nổ vang lên từ đáy thuyền, chúng cùng rơi xuống sông, ướt sũng.
Ta chế nhạo: "Thế tử, thuốc nổ cũng là do ngươi chuẩn , thế mà bơi ?"
Nếu chuẩn vẹn , thể để lên thuyền mà tùy ý hành động? Nhìn đang luống cuống giãy giụa giữa dòng nước, bơi xa vài mét, lạnh lùng lệnh: "Bắt lấy , đừng để c.h.ế.t đuối."
Hai ngày , mấy chiếc xe ngựa theo con đường tạm thời, chở cùng đoàn , bao gồm cả một Thế tử rệu rã, về Lương Khê.
Thế nhưng, dám về thẳng Tiêu phủ, mà chỉ ghé điền trang xa ngoại thành của nhà Tiêu.
Trước cổng điền trang, một ông lão cao gầy đó, hai tay chắp lưng, mặc áo dài vải xanh, tóc hoa râm, râu bạc trắng, ánh mắt hiền từ.
Mắt nóng lên, lảo đảo xuống xe, lao đến mặt ông, quỳ sụp xuống.
"Ngoại tổ phụ!"
Ông bước nhanh về phía , bàn tay khô gầy nhưng ấm áp nhẹ nhàng đỡ dậy:
"Cháu gái của trở về !"
Giọng ông khẽ run rẩy.
Cuối cùng, kìm nữa, nhào lòng ông mà òa nức nở.
Ký ức sáu mươi năm chồng chất, như thủy triều cuộn trào— sự uất hận cam lòng của khi c.h.ế.t oan, nỗi đau bất lực khi thể bảo vệ , và hơn hết, hình ảnh ngoại tổ phụ phun một ngụm m.á.u tươi ngã xuống trong ngày tuyết lớn, mang theo căm hờn và tiếc nuối.
"Được , ngoan nào, đừng nữa. Về nhà là !"
"Ngoại tổ phụ chuẩn bánh Định Thắng mà cháu thích nhất, nhà nào!"
Đến bữa tối, cảm xúc của rốt cuộc cũng định . Sau khi chải chuốt đồ, đến thư phòng của ngoại tổ phụ.
Ông đặt công việc xuống, lắng kể về những chuyện xảy khi trở về kinh thành.
Khi đến chuyện phụ định gả cho bài vị của Thế tử Thẩm Mặc, ông tức giận đập bàn: "Nực !"
Lại bắt về nhốt trong nhà kho chính là Thẩm Mặc, ông liền dẫn đến đó, đích cởi trói cho , còn cho uống thuốc giải tán cân.
Ông lão tóc hoa râm cúi thật thấp: "Thế tử trấn thủ biên cương, bảo vệ đất nước, là hùng của thiên hạ. Cháu gái hiểu chuyện, lão hủ nó tạ tội."
"Ngoại tổ phụ, rõ ràng là ý đồ , lấy mạng cháu."
"Nói nhảm! Cháu cứu Thế tử, Thế tử g.i.ế.c cháu?" Ông nghiêm khắc trách, "Nếu thực sự g.i.ế.c cháu, tay từ sớm ."
Thẩm Mặc khôi phục chút khí lực, liền đỡ lấy ngoại tổ phụ , lễ độ :
"Lão đúng lắm, chẳng qua là đùa quá trớn, khiến Tiêu tiểu thư hiểu lầm ."
Diễn cũng giống lắm chứ!
Thẩm Mặc dưỡng thương mấy ngày, khôi phục tinh thần, liền đề nghị đến viếng mộ Tiêu Triệt.
"Họ Tiêu với ân tình sâu nặng nơi biên cương. Nguyên định trở về Lương Khê cùng đối ẩm, ai ngờ yểu mệnh ."
Chúng thể từ chối, may mà khi rời Lương Khê trở về hầu phủ, bày xong vở kịch, chôn một "Tiêu Triệt" giả, thế nên thể đưa đến phần mộ tổ tiên của nhà Tiêu.
Sau khi thắp ba nén nhang, thành kính vái lạy.
Lúc trở về, tâm trạng dường như cởi mở hơn nhiều.
Nhìn ung dung trò chuyện vui vẻ với ngoại tổ phụ, bộ dáng phong nhã tuấn tú, bỗng thở dài cảm thán—chẳng trách trong bao nhiêu kẻ tạo phản, chỉ Thẩm Mặc là thành công. Con khi lừa gạt khác, quả thực vô cùng chân thành!
Ngoại tổ phụ đưa thư phòng mật đàm, đó dặn dò chuẩn rượu ngon và thức ăn thịnh soạn để khoản đãi .
Khi đến tiền sảnh, ngoại tổ phụ đỏ bừng mặt vì uống rượu, kéo tay mà trao cho :
"Thế tử, cháu gái dung mạo thừa hưởng nét của phụ mẫu, thuộc hàng nhất đẳng, lễ nghĩa, thông minh hơn , thực là nhân duyên ."
Thẩm Mặc liếc , khóe môi khẽ nhếch:
"Lão chí !"
Hắn rót rượu cho ngoại tổ phụ, vội ngăn :
"Ngoại tổ phụ tuổi cao , thể uống với Thế tử nữa."
Thẩm Mặc tỏ vẻ vô tội:
"Ta trọng thương khỏi, mới hồi phục ba bốn phần, còn nàng cho uống nhuyễn cân tán hai ngày, cũng thấy nàng đau lòng?"
Khóe mắt co giật, trừng mắt .