TẶNG ANH CHO CÔ ĐỒNG NGHIỆP - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:09:58
3
Sau khi Thẩm Minh Châu rời , cố chấp mà lưu tại cửa tiệm đợi thật lâu, cho đến khi hai chân đau nhức, cũng thấy .
Ôm một tia hy vọng, lẽ về .
Mắt thấy bên ngoài mây đen giăng đầy, do dự nên nhắn tin kêu tới đón , nhưng tưởng tượng đến thái độ của với , dứt khoát cất điện thoại, tự đón xe về nhà.
quên, sẽ tới đón .
Trong phòng một mảnh đen như mực, trở về.
Mua một đống lớn đồ ăn đặt trong tủ lạnh, đó còn dự định dùng bữa tối nến, kế hoạch chuẩn đều còn.
Cho đến nửa giờ , mới về nhà.
Đèn trong phòng mở , đôi lông mày tuấn tú của cau : “Sao em mở đèn”?
“Anh về trễ, ăn tối ánh nến ?”
“Quên , sẽ nấu.”
Giọng so với dịu dàng hơn, tâm tình tồi.
Nếu từ nhà một cô gái khác trở về, nghĩ, cũng sẽ vui vẻ giống .
Tiếp theo tháo cà vạt cổ ném lên sô pha, cởi áo khoác bên ngoài, nấu cơm trong bếp ngâm nga.
Một bữa cơm mới đặt bàn, điện thoại rung lên.
“Sao? Cái gì? Tại như .”
Biểu tình tràn đầy khẩn trương, tiếp theo dùng giọng dịu dàng an ủi: “Không sợ, kiểm tra nhà ở một chút, đó khóa cửa kỹ, lập tức liền tới.”
Không cần , cũng đoán ở đầu điện thoại là ai
nắm chặt tay, lấy hết can đảm và mặt .
“Minh Châu, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn bảy năm của chúng .”
“ .”
Thẩm Minh Châu duỗi tay đẩy , nhưng vẫn nhúc nhích.
Giọng điệu từ nôn nóng biến thành phẫn nộ: “Trong nhà Tưởng Viện hình như ăn trộm, đồ vật lục lung tung rối loạn.”
“Cô chỉ là một cô gái nhỏ, ở một , một cái, em thể đừng suy nghĩ miên man ?”
như cũ nhúc nhích.
Anh tăng thêm sức đẩy đẩy , nắm lấy áo khoác sô pha, ngữ khí lạnh băng mà ném xuống một câu: “Ngày kỷ niệm năm nay còn thì để năm , em đừng .”
Thân thể chịu khống chế mà ngã ở sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tang-anh-cho-co-dong-nghiep-mjaq/chuong-2.html.]
Cái đẩy , giống như đẩy vạn trượng vực sâu.
, hiện giờ nên kết thúc tất cả
---
4
Tối hôm nay, đến 12 giờ đêm mới trở về.
Lúc đẩy cửa , thấy hương nước hoa của .
Nhìn đến còn sô pha, rõ ràng sửng sốt: “Còn ngủ?”
Tiếp theo cởi tây trang, xoay phòng tắm.
lúc mới gọi : “Thẩm Minh Châu, chúng ly hôn .”
Anh dừng một chút, đó cau mày hỏi: “Còn điên đủ?
“Già đầu , còn học mấy cô gái trẻ vẻ ?”
từ ngăn kéo lấy đơn ly hôn ký tên đặt lên bàn .”
“ ký tên. Chúng con, cũng bớt ràng buộc, những thứ đang đều là tài sản hôn nhân, một nửa quá đáng ?”
Anh tức giận bật , bước đến mặt , giọng điệu vẫn kiên nhẫn và lạnh băng như cũ.”
“Hạ Thanh Chi, cô nhất giải thích rõ ràng.”
Tiếp theo giống như nhớ cái gì, tràn đầy châm chọc hỏi: “Không là bởi vì Tưởng Viện ?”
bình tĩnh mà mở miệng: “ .”
Anh lạnh: “Chỉ vì việc ? Hạ Thanh Chi, cô con nó bệnh ?”
phủ nhận, vẫn bình tĩnh mà .
.
“, bệnh, bệnh mắt, .”
Anh nữa mở miệng: “ đều , cô là một cô gái trẻ, ở một , trong nhà gặp trộm bên cũng bạn bè, sợ hãi đến , là đàn ……”
đột nhiên hướng gào lên: “ là đàn quan tâm cô vấn đề, nhưng nghĩ tới là đàn ông vợ ?
“Cho dù trong nhà gặp trộm, cô nên báo cảnh sát, mà gọi điện thoại cho . Chẳng lẽ đổi nghề cảnh sát?”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Anh đối với cô dịu dàng kiên nhẫn, còn xách túi cho cô , tri kỷ mà đưa cô trở về. Còn thì ? cho chút ôn nhu kiên nhẫn ? Có giúp xách đồ một ?”
“Thẩm Minh Châu, mệt mỏi, van buông tha , cũng buông tha .”
Vừa mới dứt lời, khống chế chính , nước mắt khống chế mà rơi xuống.
Xem , dường như đều là chút râu ria “Việc nhỏ”.
đó là những nỗi thất vọng tích lũy ngày qua ngày khác.