Tặng Em Một Đời An Yên - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:13:54
Thấy gì, sắc mặt Tống Hoài càng trở nên u ám.
Một lúc , ánh mắt hiệu của đồng đội, mới lên tiếng:
"Chứng minh thư."
"Hả?" ngơ ngác .
Viên cảnh sát bên cạnh vội vàng giải thích:
"Đội trưởng Tống ý là, xin xuất trình giấy tờ tùy của hai , bọn cần ghi chép."
Sau khi cầm chứng minh thư của Chu Hạ, nét mặt Tống Hoài đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi :
"Tô Dự An, em giỏi lắm!"
phục, phản bác :
"Chúng chia tay hai năm , tư cách gì mà quản ?"
Tống Hoài nhướng mày:
"Chỉ cần vẫn mặc bộ cảnh phục , sẽ quản!"
"Quản chuyện bạn gái cũ tìm bạn trai? Nhà sống ở Thái Bình Dương ? Cảnh sát Thái Bình Dương chắc cũng lo xa như !"
phun lời mỉa mai chút khách khí, chân mang dép lê bước xuống giường, lững thững tiến đến mặt Tống Hoài.
"Hay là... còn với ?"
"Tô Dự An! Emnghiêm túc cho !"
Tống Hoài lùi vài bước, thẳng tắp, đến cả khóe môi cũng mím chặt.
" mà nghiêm túc thì nào?"
bước thêm hai bước, ánh mắt sáng quắc thẳng .
"Vậy thì sẽ"
Tống Hoài , động tác lập tức nhanh như chớp, thực hiện một thế khống chế, đổi vị trí giữa hai chúng .
"bắt em về đồn."
...
Vì chứng minh quan hệ giữa và Chu Hạ, cả hai chúng đều đưa về đồn cảnh sát, còn giam riêng.
Trên đường , Chu Hạ cứ dùng ánh mắt u oán mãi, khiến rùng , chút hổ.
Phải công nhận, thằng em họ thật đáng để chơi .
miệng mồm lanh lợi, gì cũng , nó đúng là chẳng bao giờ phản bác.
Ở đồn cảnh sát, uống mấy bình nước nóng cả đêm, mãi tới lúc trời gần sáng, cuối cùng cũng gặp Tống Hoài.
Anh mặc đồng phục cảnh sát đẩy cửa bước , ánh mắt sắc bén đảo quanh phòng một vòng, đó dứt khoát xuống chiếc ghế đối diện .
Dáng thẳng tắp khiến thôi cũng thấy dễ chịu, đặc biệt là đôi chân dài , bàn trong phòng thẩm vấn chẳng đủ dài, bất đắc dĩ để chân vươn ngoài một đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tang-em-mot-doi-an-yen/chuong-2.html.]
lúc còn đang say mê ngắm trai thì Tống Hoài lên tiếng, giọng mang theo chút mỉa mai:
"Chu Hạ? Bạn trai em ?"
" , bạn trai , trai chứ?"
Quất Tử
ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, mặt đầy tự hào.
Tống Hoài nhướng mày, mà như :
"Thế em , Chu Hạ gọi em là chị, gọi bà là dì hai, gọi bà ngoại em là bà nội nhỉ?"
: "..."
Ngượng ngùng.
Ngượng chui xuống đất.
Thấy bộ dáng đắc ý của , lập tức phản đòn:
"Sao ? Anh điều tra thông tin của ? Cảnh sát mà là sai quy định, ?"
Tống Hoài bật thoải mái:
"Không , chỉ là lấy phận hậu bối hỏi thăm dì thôi. Hơn nữa dì lưu từ ba năm , chẳng điều tra thông tin gì cả."
Nghe đến đây, im lặng.
Ba năm , và Tống Hoài từng yêu cuồng nhiệt.
Anh nắm tay mắt gia đình , cũng dẫn về nhà giới thiệu với bố .
từng nghĩ chúng sẽ bên đến đầu bạc răng long, tiếc rằng đời như mơ, một năm , mỗi một ngả, trả về với biển .
Dù là vẫn thích .
Dù là chỉ cần thấy , tim vẫn đập loạn nhịp.
Lấy tinh thần, ngẩng đầu nở nụ :
"Giờ cảnh sát Tống là em họ , chúng thể ?"
Anh cúi đầu đồng hồ:
"Đợi thêm chút nữa."
chẳng đối mặt với thêm giây nào, giọng đầy châm chọc:
"Lẽ nào thả ở đồn cảnh sát cũng chờ giờ lành ngày ?"
Tống Hoài ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú:
"Đợi mười lăm phút nữa tan ca, đến lúc đó sẽ đưa em ngoài, đặt khách sạn cho em. Nơi em ở tối qua an ."
Giống như đánh bịch bông mềm, tức mà chỗ trút, đành đầu thêm gì, chỉ lén dùng khóe mắt ngắm .
Dù lý trí bảo nên từ chối, nhưng con tim chẳng lời.
ở bên thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi cũng .