Tất Nhiên Là Làm Phú Bà Rồi
Chương 1
01
Tên tôi là Hứa An Như, yêu Trần Thụy từ thời đại học.
Bố của anh ta mất sớm, hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ và hai em sống trong căn nhà cũ ông bà để lại.
Nhà tôi thì không tính là giàu, nhưng không phải lo chuyện cơm áo.
Cơ mà ngay lúc tốt nghiệp đại học, tôi được chẩn đoán là mắc bệnh tim, chỉ có chuyên gia hàng đầu thế giới mới có thể thực hiện phẫu thuật.
Cũng may không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, không kích động thì sẽ không sao.
Về chuyện này, Trần Thụy không hề ái ngại, anh ta ôm chầm lấy tôi, nói chỉ cần có tôi là được, còn nói anh ta nhất định sẽ cố gắng làm việc, tích đủ tiền cho tôi phẫu thuật.
Lúc ấy anh ta nói rất chân thành, khiến tôi cảm động vô cùng, không cần đám hỏi đám xin gì hết, đi đăng ký kết hôn luôn.
Mọi người đều nói Trần Thụy trung thực đáng tin, mà đã là người bình thường thì không mong chờ gì hơn là có một cuộc sống bình nhật yên ổn.
Tôi đã đồng ý ngay lúc ấy.
Nhưng sau khi kết hôn mới biết, cả nhà anh ta đều có vấn đề.
Trần Thụy tốt nghiệp xong thì vào làm ở một xí nghiệp nhà nước, nhờ tinh thần cầu tiến mà hai năm sau đã được đề bạt lên làm quản lý nho nhỏ.
Từ đó trở đi, mẹ chồng Vương Quế Phân như trở thành mẹ của thái tử, đắc ý kiêu căng, gặp ai cũng kể con trai cả của bà ta là quản lý trong xí nghiệp nhà nước, còn thái độ với tôi thì càng lúc càng cau có khó chịu, cho rằng tôi trèo cao.
Bà ta vịn cớ vợ chồng chúng tôi còn trẻ không rành chi tiêu mà lấy mất thẻ lương của Trần Thụy. Đúng lúc đó đang rộ lên sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ngày nào mẹ chồng cũng đi nghe tọa đàm sức khỏe gì gì, khuân một đống thiết bị chăm sóc sức khỏe về nhà,
Tôi khuyên mấy thì đều bị mẹ chồng mắng: “Tao tiêu tiền của con trai tao, đến lượt người ngoài như mày khoa chân múa tay à? Phận làm dâu mà đòi dạy đời mẹ chồng, đúng là không có gia giáo!”
Cho đến lần bà ta mua một cái đệm giá hai vạn về, tôi đã không nhịn nổi nữa, nhân lúc bà ta không có nhà mang trả hàng.
Bà ta về thì làm ầm một trận, khóc lóc om sòm, thêm mắm thêm muối kể với cả khu tập thể, nói tôi không ưa bà ta, ước bà ta chết sớm, kéo cả làng lại xem trò cười, chỉ trỏ tôi.
Chú em bỏ học cấp ba, sau đó cũng chẳng kiếm công việc tử tế, ngày nào cũng chơi điện tử, không thì đua xe. Tìm việc cho cậu ta thì cậu ta lại nói anh trai của cậu ta là quản lý của xí nghiệp nhà nước, chẳng mấy sẽ giúp cậu ta vào biên chế.
Sau này, cậu ta quen được cô bạn gái giàu có qua mạng, đối phương thách cưới năm trăm ngàn tệ, nhà lâu xe sang. Cả nhà nháo nhào nhào lên, tôi nhận ra vấn đề, nói cô gái kia đào mỏ, quyết không bỏ tiền lo sính lễ.
Ai ngờ cái nhà này lại nhắm vào em Tiểu Táo đang học lớp mười hai, định gả em ấy cho lão thọt ở huyện bên để đổi lấy tiền sính lễ.
Tôi vội vàng chạy tới trường học đón Tiểu Táo, định giấu con bé đi nhưng vẫn chậm một bước.
Mang theo tâm trạng bất ổn, về tới nhà tôi lên cơn đau tim, lúc mở lọ thuốc ra thì thấy bên trong trống không.
Tôi ôm lấy chân Trần Thụy, xin anh ta đi mua thuốc giúp tôi, nhưng anh ta lại đá bay tôi đi.
“Nếu không phải tại cô cản tôi đầu tư với anh Bằng thì tôi đã lên như diều gặp gió rồi! Con khốn nhà cô đáng chết! Mẹ tôi nói đúng, cô là đồ sao chổi, cô chết thì nhà tôi mới giàu được, tôi và em Huyên mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau!”
Tôi dần mất đi ý thức trong tiếng chửi mắng cay nghiệt của Trần Thụy. Tôi hối hận vô cùng, mù mới gả cho loại súc sinh này!
Tỉnh lại lần nữa, tôi trở về cái ngày mẹ chồng mua cái đệm giá hai vạn tệ.
Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ tràn vào trong đầu, giọng điện tử nói cho tôi biết, tôi đã gắn kết với hệ thống ban thưởng phủng sát, chỉ cần tôi nói với bất kỳ một câu nịnh thần nào là có thể nhận được mười ngàn tệ tiền thưởng.
Tôi lấy làm nghi ngờ, thật sự không thể tin được chuyện ly kỳ này lại xảy ra với tôi.
Tôi nhìn mẹ chồng vui vẻ hớn hở chỉ đạo người ta chuyển đệm, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Mẹ à, mẹ tinh mắt thật đấy, nghe nói trong đệm này có nam châm và thuốc Đông y, người có tuổi nằm ngủ không chỉ có thể chữa được bách bệnh mà còn kéo dài tuổi thọ!”
Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nhưng trên mặt lại không nén nổi vui sướng.
“Đương nhiên rồi, Giáo sư Lý chuyên gia sức khỏe đã nói, người có tuổi như bọn tôi phải tự biết yêu quý bản thân, không thì tiền do con trai tôi vất vả kiếm được sẽ bị người ngoài tiêu mất.”
Tôi mỉm cười nghe mẹ chồng móc mỉa, lặng lẽ mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại, quả nhiên có thông báo vừa được cộng mười nghìn tệ!
Tôi cố gắng kìm chế đôi tay run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Mẹ, mẹ thật sáng suốt. Trần Thụy giỏi như vậy, nhất định hai năm này sẽ được tiến cử, mẹ cứ đợi hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu đi thôi.”
Mẹ chồng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn tôi, có lẽ đang nghĩ tại sao hôm nay tôi lại ngoan hiền thế.
Tôi ngoài mặt cười vui nhưng trong lòng lại khinh bỉ, Vương Quế Phân, không phải bà muốn làm mẹ của thái tử à?
Vậy để tôi thỏa mãn bà, xem bà có hưởng được cái phúc phần này không.
02
Tôi cùng Vương Quế Phân đi nghe hội đàm sức khỏe tới trưa, không ngừng khen bà ta có mắt nhìn, hiện đại, hiểu sự đời, Vương Quế Phân rất hưởng thụ, bị tôi nịnh không còn biết trời đất, mua một đống đồ chăm sóc sức khỏe về nhà.
Tôi ngồi trong phòng ngủ, thành kính mở điện thoại ra, kích động đếm mấy số không vừa được thêm vào số dư tài khoản ngân hàng.
Đột nhiên có tiếng mở cửa, Trần Thụy mặt mày sa sầm đi tới, tôi lập tức tắt điện thoại.
“An Như, hôm nay mẹ mua một cái đệm giá hai vạn đấy! Cái đệm này làm bằng vàng à? Đắt như thế, sao em không ngăn mẹ?”
Tôi nhìn Trần Thụy, nỗi căm hận dâng trào trong lòng, hận không thể lập tức xé rách bộ mặt dối trá này, xem dưới lớp da thịt ấy ẩn giấu lòng dạ hiểm độc cỡ nào.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, làm bộ vợ hiền: “Mẹ cũng chỉ lo cho sức khỏe của mình thôi, đâu ảnh hưởng tới anh. Anh có tiếng là người con hiếu thảo, đương nhiên không gì quan trọng bằng chuyện làm mẹ vui. Hơn nữa, chỉ là một cái đệm nằm mà thôi, đợi anh thăng chức, chút tiền kia có là gì?”
Trần Thụy nghe nhắc tới thăng chức thì mặt mày sáng rỡ, như thể ngay giây sau là anh ta thăng chức rồi vậy.
Anh ta lập tức đổi giọng, xích lại gần tôi: “Không phải anh muốn tiết kiệm tiền cho em phẫu thuật sao? Sau này mẹ còn mua linh tinh, em phải khuyên mẹ đấy.”
Tôi cười khinh trong bụng, Trần Thụy là thế đó, không bao giờ tự đi khuyên mẹ anh ta mà luôn để tôi đóng vai ác, để tôi mang tiếng keo kiệt cay nghiệt, còn anh ta thì không dính líu gì, là một đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo.
Đời này, tôi sẽ không cúi mình thỏa hiệp nữa.
Tôi đang nghĩ nên giải quyết cả một ổ lang sói này thế nào thì đột nhiên Trần Thụy lại thần bí ghé lại gần: “Hôm nay anh gặp anh Bằng, bây giờ anh ấy sướng lắm, người toàn đồ hiệu, đi xe Porche, tiền trong túi phải lên tới mấy tỷ.”
Trong kiếp trước, anh ta đang nói chuyện này thì bị tôi ngắt lời, tôi khuyên anh ta không nên học đòi người ta, đầu tư vào những thứ mông lung như thế, cuối cùng bị lừa mất trắng, nếu mà có chuyện thu lời nhiều nguy cơ thấp thì nào đến phiên người bình thường như chúng tôi.
Tôi tưởng anh ta nghe hiểu, nhưng không ngờ anh ta lại ghim bụ này, thậm chí còn muốn giết tôi.
Lần này, tôi giả bộ hứng thú.
“Hả? Chẳng phải trước kia anh ấy cà lơ phất phơ, không làm được việc gì tử tế ư? Sao tự dưng có nhiều tiền như vậy?”
Ánh sáng tham lam lóe lên trong mắt Trần Thụy: “Thật đó! Hôm nay anh còn cố tình mời cơm, muốn hỏi cách kiếm tiền. Anh Bằng quả là người hào sảng, nói hết với anh, còn muốn rủ anh đầu tư chung, cùng phát tài! Em thấy anh có may mắn không!”
Tôi lập tức phụ họa: “Còn có chuyện tốt thế cơ á? Chồng à, quả nhiên em không nhìn nhầm anh, thời đại học em đã nhận ra anh rất có máu kinh doanh, lại giỏi quen biết xã giao, lần này có anh em dẫn đường, nhất định nên chuyện!”
Trước lời cổ vũ của tôi, Trần Thụy càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói về con đường phát tài của anh Bằng.
Tôi nghe là biết đây là một vụ lừa đảo, mới đầu để thu hút thì tất nhiên sẽ cho một ít lợi lộc, lòng người tham lam tất sẽ rót thêm tiền vào, sau cùng đầu sỏ trốn mất. Chiêu trò này chuyên nhắm vào đối tượng tham lam bất tài như Trần Thụy, chẳng khó để bị lừa
Mấy năm trước, sau khi Trần Thụy trở thành một quản lý thì không còn chí tiến thủ, chỉ biết dùng tài lanh. Năm đó, tình hình kinh tế ổn định, các bạn khác thi nhau xuất ngoại, làm cho công ty tư nhân, hoặc là tự kinh doanh buôn bán, có không ít người đã thành đạt.
Trần Thụy nhát gan lười biếng, không dám xông pha nhưng lại ao ước mức lương của người khác, dẫn đến càng lúc càng có suy nghĩ muốn giàu nhanh, đi vào ngã rẽ là điều không thể tránh khỏi.
Nếu đã vậy, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp anh ta một đoạn.
Tôi bảo anh ta tỏ chút thành ý với anh Bằng, dùng toàn bộ tiền lương của anh ta đi đầu tư, còn tiền lương của tôi thì sẽ để trả tiền nhà và các khoản chi tiêu hàng ngày.
Trần Thụy rất phấn khởi, đi tìm Vương Quế Phân đòi tiền.
Nhưng rồi lại quay về với khuôn mặt xám xịt.