Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính
Chương 13
Đúng lúc này Hứa Như Vân nhìn thấy bọn ta.
Hai mắt ả sáng ngời, sải bước về phía chúng ta.
“Lâm tướng quân, trùng hợp vậy, gặp nhau ở chỗ này!”
Hừ…… Lâm tướng quân, ta to đùng đùng thế này mà ả không thèm nhìn thấy sao hả?
Lâm An Đình gật gật, vẻ mặt không có biến hóa gì lớn: “Hứa tiểu thư.”
Ta chen vô giữa, hơn nửa người chắn trước mặt Lâm An Đình: “Hứa tiểu thư đang gặp phiền phức gì sao?”
Ả làm bộ ngượng ngùng nói: “Để Lâm tướng quân chê cười rồi, chỉ là xe ngựa của ta tránh một người đi đường mà vô tình đụng phải sạp hàng của người ta, rất may không có người nào bị thương.”
Ta thầm nghĩ: Ngươi ngượng ngùng cái gì, còn nữa, lại là Lâm tướng quân, bộ ta là người tàng hình sao hả?!
Ta thầm rủa trong lòng, nghiến răng nhưng vẫn phải giả lả: “Vậy thì may quá.”
Đột nhiên Hứa Như Vân hỏi: “Tướng quân cũng đang đến Tĩnh Quốc công phủ đúng không?”
Ta ngẩn ra, nháy mắt đã hiểu tâm tư kín kẽ của ả.
Ả là đang muốn đi nhờ xe đây mà!
Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ cần leo được lên xe là có cơ hội tiếp xúc với Lâm An Đình rồi.
Sao ta có thể để ả dễ dàng thực hiện được chứ!
Ta làm như sực nhớ ra cái gì. “Ây da, Hứa tiểu thư nói vậy làm ta nhớ ra, bọn ta phải đi nhanh kẻo trễ, Hứa tiểu thư cứ từ từ giải quyết chuyện của mình đi ha.”
Nói xong ta lập tức kêu xa phu xuất phát.
Hứa Như Vân rõ ràng kinh ngạc, hẳn là không nghĩ ta sẽ nói như vậy.
Cũng đúng thôi, người bình thường tốt xấu gì cũng sẽ khách sáo vài câu, đâu có mấy ai cự tuyệt dứt khoát như ta vậy chứ.
Ả ta không chịu thua, bước đến ngăn trước xe ngựa, cất giọng mềm mại: “Nếu đã tiện đường, tướng quân có thể cho Vân nhi theo cùng một đoạn được không. Hôm nay là ngày vui của Tĩnh Quốc công phủ, đến trể thì thật quá thất lễ.”
Lòng ta nói ngươi thất lễ liên quan quái gì đến ta!
Ta thật không ngờ Hứa Như Vân kia lại cố chấp như vậy, còn tưởng rằng ả sẽ không mặt dày đến thế chứ.
Ta không khỏi cảm thán, xem ra trải qua mấy trận tranh đấu ngầm, da mặt ả đã dày hơn không ít.
Mà đến nước này ta lại không tiện từ chối, chủ yếu là vì ta không nghĩ ra cái cớ đường hoàng nào để từ chối.
Cho nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Vì phòng ngừa ả làm ra mấy trò hề té ngã vào lòng Lâm An Đình, khi ả lên xe, ta vươn tay đỡ lấy ả một phen.
Đổi lại được là ánh nhìn kỳ lạ của Lâm An Đình.
Ta: “……”
Thật là quá đủ rồi!
Hai mắt ả sáng ngời, sải bước về phía chúng ta.
“Lâm tướng quân, trùng hợp vậy, gặp nhau ở chỗ này!”
Hừ…… Lâm tướng quân, ta to đùng đùng thế này mà ả không thèm nhìn thấy sao hả?
Lâm An Đình gật gật, vẻ mặt không có biến hóa gì lớn: “Hứa tiểu thư.”
Ta chen vô giữa, hơn nửa người chắn trước mặt Lâm An Đình: “Hứa tiểu thư đang gặp phiền phức gì sao?”
Ả làm bộ ngượng ngùng nói: “Để Lâm tướng quân chê cười rồi, chỉ là xe ngựa của ta tránh một người đi đường mà vô tình đụng phải sạp hàng của người ta, rất may không có người nào bị thương.”
Ta thầm nghĩ: Ngươi ngượng ngùng cái gì, còn nữa, lại là Lâm tướng quân, bộ ta là người tàng hình sao hả?!
Ta thầm rủa trong lòng, nghiến răng nhưng vẫn phải giả lả: “Vậy thì may quá.”
Đột nhiên Hứa Như Vân hỏi: “Tướng quân cũng đang đến Tĩnh Quốc công phủ đúng không?”
Ta ngẩn ra, nháy mắt đã hiểu tâm tư kín kẽ của ả.
Ả là đang muốn đi nhờ xe đây mà!
Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ cần leo được lên xe là có cơ hội tiếp xúc với Lâm An Đình rồi.
Sao ta có thể để ả dễ dàng thực hiện được chứ!
Ta làm như sực nhớ ra cái gì. “Ây da, Hứa tiểu thư nói vậy làm ta nhớ ra, bọn ta phải đi nhanh kẻo trễ, Hứa tiểu thư cứ từ từ giải quyết chuyện của mình đi ha.”
Nói xong ta lập tức kêu xa phu xuất phát.
Hứa Như Vân rõ ràng kinh ngạc, hẳn là không nghĩ ta sẽ nói như vậy.
Cũng đúng thôi, người bình thường tốt xấu gì cũng sẽ khách sáo vài câu, đâu có mấy ai cự tuyệt dứt khoát như ta vậy chứ.
Ả ta không chịu thua, bước đến ngăn trước xe ngựa, cất giọng mềm mại: “Nếu đã tiện đường, tướng quân có thể cho Vân nhi theo cùng một đoạn được không. Hôm nay là ngày vui của Tĩnh Quốc công phủ, đến trể thì thật quá thất lễ.”
Lòng ta nói ngươi thất lễ liên quan quái gì đến ta!
Ta thật không ngờ Hứa Như Vân kia lại cố chấp như vậy, còn tưởng rằng ả sẽ không mặt dày đến thế chứ.
Ta không khỏi cảm thán, xem ra trải qua mấy trận tranh đấu ngầm, da mặt ả đã dày hơn không ít.
Mà đến nước này ta lại không tiện từ chối, chủ yếu là vì ta không nghĩ ra cái cớ đường hoàng nào để từ chối.
Cho nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Vì phòng ngừa ả làm ra mấy trò hề té ngã vào lòng Lâm An Đình, khi ả lên xe, ta vươn tay đỡ lấy ả một phen.
Đổi lại được là ánh nhìn kỳ lạ của Lâm An Đình.
Ta: “……”
Thật là quá đủ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương