Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thà Đừng Gặp Gỡ - 3,4: Nhưng tôi thì không nghĩ thế.

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:40:08

3.

vẫn tham dự tang lễ của . Những gương mặt trong tang lễ, đều mấy quen thuộc. Chỉ một Kỷ Dĩ Tinh, gương mặt non nớt tựa điêu khắc của nhớ rõ, và cũng ghét.

nhớ năm đầu tiên nhận nuôi Kỷ Dĩ Tinh, từng gọi điện cho .

Giọng điệu trong điện thoại phần cẩn thận. Anh : “Tiểu Niên, nhận nuôi một đứa trẻ, đáng yêu. Em gặp nó ?”

“Từ giờ, nó sẽ là cháu trai của em.”

“Mẹ thích trẻ con, thể...”

Giọng sắc bén hơn thường ngày: “Không thể! Đừng nghĩ đến!”

“Bây giờ nhận nuôi một đứa trẻ, hạnh phúc đủ đầy còn phiền chúng ?”

“Cút xa bao nhiêu thì cút, mang cả đứa con hoang của !”

Anh im lặng lâu, đó giọng run run : “Xin , Tiểu Niên.”

Đó là đầu tiên đến sự tồn tại của Kỷ Dĩ Tinh, nhưng trong đầu bao giờ là một con cụ thể. Cậu giống như một ký hiệu, một ký hiệu khiến ghê tởm. Một biểu tượng cho sự tan nát của gia đình , nhưng mang đến cho kẻ gây chuyện một gia đình viên mãn.

từ xa , mặc bộ vest đen, đeo hoa trắng ngực.

Cậu cúi đầu cảm ơn từng đến viếng. Khuôn mặt biểu lộ cảm xúc, nhưng mí mắt sưng đỏ vẫn còn thấy rõ dấu vết của những . Thân hình nhỏ bé của linh đài, mang theo sự cô độc khó tả.

xa lâu, cho đến khi lễ viếng kết thúc. Mọi đều rời , chỉ còn bơ vơ nguyên tại chỗ, như tương lai ở , chẳng ai chỉ dẫn cho .

bước đến mặt , chỉ để hai chữ: “Đi thôi.”

Cậu ngẩng đầu , hai hàng nước mắt lớn rơi xuống, nhưng sợ khó chịu nên vội vàng lấy tay áo lau .

Cậu rón rén bước theo . Giữ cách gần cũng xa, xa thì sợ bỏ rơi, gần thì sợ ghét bỏ.

Sau một ngày , chân vẻ tê dại, đang thì vấp mạnh một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tha-dung-gap-go/34-nhung-toi-thi-khong-nghi-the.html.]

dừng , đầu . Hai tay chống xuống đất, trầy xước, đầu gối cũng thương chút ít. nhanh chóng loạng choạng lên, gương mặt gượng gạo nở một nụ lấy lòng.

Cậu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”

bao giờ thừa nhận đây là cháu trai , nhưng dáng vẻ rụt rè lau vết bẩn quần của , đầu tiên phản bác cách xưng hô .

4.

đưa về nhà. bận rộn, từ khi ba qua đời, việc trong nhà lẫn công ty đều đổ hết lên vai .

chỉ chịu trách nhiệm nuôi , để sống sót là đủ .

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Phần lớn thời gian mấy khi gặp . Một về nhà, tình cờ thấy đang ăn cơm. Thấy bước , bên bàn ăn lập tức đặt đũa xuống, dậy đầy lúng túng, chào : “Chú nhỏ.”

Quản gia giúp đổi giày, liếc , ánh mắt nhàn nhạt. thấy biểu cảm khuôn mặt non nớt của đổi, cúi đầu gọi : “Ngài Kiều.”

từng sống nhờ nhà khác, nhưng cũng hiểu phần nào cảm giác đó.

Vì thế, hiểu sự rụt rè, bất an và cẩn thận của Kỷ Dĩ Tinh.

để ý đến , thẳng lên lầu. Quản gia theo , hỏi : “Ngài ăn tối ?”

Kỷ Dĩ Tinh vẫn bên bàn, cúi đầu bóng dáng , : “Không ăn, chướng mắt.”

Bóng dáng khựng , từ góc độ thể thấy vẻ mặt khó xử của . Cho đến khi về phòng, quản gia mới ngập ngừng : “Thiếu gia, hận đại thiếu gia, nhưng mà, đứa trẻ đó...”

quần áo, ném chúng cho ông . Quản gia việc trong nhà hơn ba mươi năm, còn lâu hơn cả thời gian sống ở nhà họ Kiều. xem ông như một nửa bậc trưởng bối, nên tỏ thái độ giận dữ, chỉ hỏi : “Chú Lưu nghĩ vô tội, đáng thương ?”

Quản gia thở dài.

thì nghĩ thế.”

Thực , dối. Làm Kỷ Dĩ Tinh vô tội.

Cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bỏ rơi ở cô nhi viện, chẳng may Kiều Thời Dụ nhận nuôi, gì sai cả. cứ gương mặt , kìm sự oán hận và tức giận của .

ích kỷ và kiêu ngạo, nhưng với Kỷ Dĩ Tinh, sẽ mềm lòng.

Loading...