Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thái tử đòi làm mẫu thân của ta - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:26:49

9

 

Hoàng đế quyết định giao cho Hách Liên Ngọc một nhiệm vụ, ngài gọi Hách Liên Ngọc gần, ôn tồn :

 

“Ngọc Nhi, Tiểu Khê đến tuổi xuất giá, và Quý phi quyết định giao chuyện tuyển chọn phò mã cho con, con nhất định thất vọng chứ?”

 

Hách Liên Ngọc ngẩn đáp:

 

“Đương nhiên , phụ Hoàng, hãy chờ tin từ nhi thần!”

 

Hách Liên Ngọc tập trung nhiệm vụ tuyên phò mã cho .

 

Ngay trong ngày hôm đó, ngài bắt hết tất cả các nam nhi của các quan viên trong kinh thành từ 16 tuổi trở lên đến 30 tuổi kết hôn lao ngục.

 

Ngày đầu tiên, ngài cho thả một đám mẫu còn sống trong nhà, lo rằng gả sang sẽ chồng ức hiếp.

 

Ngày thứ hai, ngài cho thả một đám thông phòng và thị lạnh lùng khiển trách:

 

“Trinh tiết mới là hồi môn nhất của nam nhân!”

 

Tiếp theo là ngoại hình – một nốt mụn đầu mũi, dễ ngoại tình hôn nhân, đạt loại!

 

Học vấn – thi cử ba đậu, phế vật, đạt, loại!

 

Đạo đức – xả rác bừa bãi khắp nơi, đạt, loại! Không ý thức, loại!

 

Gia cảnh – nhà chỉ hai căn lều tạm bợ, gả sang đấy sẽ chịu khổ, loại loại loại !

 

Cuối cùng, Hách Liên Ngọc một trong ngục, mới nhận lúc nào ngài loại hết .

 

Ngài nghĩ tiêu chuẩn của quá khắt khe mà chỉ cho rằng con trai của các quan viên quá kiêu ngạo, nên chuyển ánh mắt về phía dân thường.

 

Một thời gian , tất cả những nam nhân trong kinh thành tự cho tuấn tú đều căng thẳng, thậm chí cả Vương Nhị bán bánh ở ngõ cũng lo lắng rằng bản sẽ chọn trúng.

 

Hôm đó, cùng Diệp linh Lang đang trò chuyện trong quán thì gặp Hách Liên Ngọc đang khắp phố bắt các thanh niên trai tráng.

 

Ngài đối diện , buồn bã hỏi:

 

“Lẽ nào nam nhân thế gian đều c.h.ế.t hết ?”

 

Diệp Linh Lang lạnh lùng nhắc nhở:

 

“Thái tử điện hạ, chẳng ở đây vẫn còn một nào đó đủ tiêu chuẩn ?”

 

“ Ở ?”

 

“Xa tận chân trời, gần ngay mắt.”

 

Mắt Hách Liên Ngọc bỗng nhiên sáng rực.

 

Ta nghĩ rằng ngài cuối cùng cũng nhận , nhưng ngờ ánh mắt ngài vượt qua hướng thẳng phía .

 

“Tân Trạng Nguyên, Lục Minh Hi? , quả nhiên đủ tiêu chuẩn, chỉ thôi!”

 

Diệp Linh Lang bỗng tức giận:

 

“Cái gì? Thái tử điện hạ, ngài thể cân nhắc ? Lục công tử ngài phù hợp …”

 

“Không hợp chỗ nào? Ta cho rằng phù hợp, chuyện cứ quyết định như thế !”

 

Hách Liên Ngọc lập tức dậy tiến về phía Lục Minh Hi, Diệp Linh Lang lao tới nắm chặt vai , giận dữ quát:

 

“Nhanh các hợp! Bằng đánh cho một trận đó!”

 

“Yên tâm , thể cướp mất nam nhân mà tỷ thích chứ…”

 

Chưa kịp xong, Hách Liên Ngọc gì với Lục Minh Hi, mỉm dịu dàng với , ánh mắt lấp lánh.

 

“…Thật cũng .” 

 

Ta nhất thời sắc mê hoặc, liền đáp lời.

 

10.

 

Vừa mấy hôm nữa là đến tiết nguyên tiêu, cùng Lục Minh Hi hẹn ngắm hoa đăng.

 

Khắp phố phường đèn hoa rực rỡ, dòng tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Bọn trò chuyện vui vẻ, nhưng khi dạo bước đường, cứ cảm giác kẻ đang âm thầm theo dõi.

 

Từ nhỏ đến lớn, linh cảm của giờ từng sai, ánh mắt khác là thiện ý ác ý, đều thể phân biệt rõ ràng, cũng ngoại lệ.

 

Kẻ theo dõi ẩn kỹ, hơn nữa phố đông đúc những thiếu niên thiếu nữ đeo mặt nạ, tay xách lồng đèn, khó lòng tìm kẻ nào là kẻ khả nghi.

 

Thế nhưng, mỗi khi gần Lục Minh Hi, ánh mắt càng thêm gay gắt. Ta cố ý kiễng chân, giúp Lục Minh Hi đeo mặt nạ, ngay lập tức cảm giác lưng nhói lên, nóng rát.

 

Quả nhiên, ngoài dự đoán của , ai khác chính là Diệp Linh Lang.

 

Ta đảo mắt quanh, phía là cây đèn lớn, hai bên là những quầy hàng nhỏ, kế bên đội múa lân và biểu diễn tạp kỹ.

 

Người qua kẻ tấp nập, chẳng thấy bóng dáng Diệp Linh Lang cả. Chẳng lẽ nàng trốn trong cây đèn ?

 

Ta bèn thì nhỏ với Lục Minh Hi rằng Diệp Linh Lang đang theo dõi chúng , nhờ diễn cùng một vở kịch.

 

Lục Minh Hi nhẹ, :

 

“Ngọc Tích điện hạ, thấy Diệp cô nương như . Sao nàng theo dõi chúng chứ?”

 

lúc , đội múa lân bỗng dưng hăng hái như lên đồng bắt đầu nhảy múa loạn xạ. Ta giả vờ giận dữ kéo Minh Hi qua bên đó, hậm hực :

 

“Ngài đó thôi, Diệp Linh Lăng chính là như thế! Hồi nhỏ tỷ giành cá khô của , cho liền tỷ đánh. Mới hôm tỷ còn véo nữa!”

 

Không ai đáp .

 

Ta chợt nảy ý, lớn:

 

“Hồi bé đánh tỷ nhỉ? Vì tỷ mập nhất khu phố , sáu bảy tuổi nặng sáu mươi cân …” 

 

Chưa kịp dứt lời, từ trong đầu lân bỗng vọng một tiếng hét chói tai:

 

“Là năm mươi chín cân tám lạng!”

 

Ta và Lục Minh Hi lặng .

 

Diệp Linh Lang tức tối tháo chiếc đầu lân nặng nề, ném mạnh xuống đất, nổi giận quát:

 

“Cùng lắm là giành khô cá của vài , đáng để ? Từ giờ thèm để ý đến nữa!”

 

Nàng giận dữ bỏ , nhẹ nhõm thở phào tiến tới mua một xiên hồ lô bên cạnh ăn thử một quả, mỉm đưa cho Lục Minh Hi:

 

“Cuối cùng tỷ cũng , phần còn ngài ăn .”

 

Ông lão bán hồ lô khoanh tay chúng , đánh giá từ đầu đến chân, lạnh lùng châm biếm:

 

“Nhìn trông vẻ giàu thế mà ngay đến hai xiên hồ lô cũng mua nổi.”

 

Lục Minh Hi định nhận xiên kẹo, liền từ chối:

 

“Điện hạ, điều hợp lễ nghi.”

 

Ta chẳng mảy may để tâm, đưa thẳng xiên hồ lô đến miệng , thản nhiên :

 

“Dù ngài cũng là phò mã mà thái tử điện hạ chọn cho , ăn chung một xiên hồ lô thì ?”

 

Ta cố ý liếc xéo lão già bán hàng, lão bỗng im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-doi-lam-mau-than-cua-ta/chuong-4.html.]

 

Lục Minh Hi cúi đầu chuẩn cắn một miếng, ngờ lão chen ngang, thêm:

 

“Hai vị đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi lứa, hai vị hôn một cái cho xem luôn ?”

 

Ta giận quá bỏ , xiên hồ lô chỉ thể tự ăn.

 

kỳ lạ , Diệp Linh Lang mà cảm giác dõi theo vẫn tan biến, khiến thoải mái chút nào.

 

Chẳng lẽ còn kẻ khác đang theo dõi?

 

11

 

Ta đến , ánh mắt liền dõi theo đến đó. Cuối cùng, bèn cùng Lục Minh Hi bước lên một con thuyền nhỏ, chèo thuyền giữa hồ mà nghĩ bụng: xem thử ngươi còn bám theo ?

 

Ngắm cảnh hồ bát ngát, Lục Minh Hi khẽ cảm thán:

 

“Diễu diễu trường hồ thủy, xuân lai phát lục ba.”

 

Ta tựa mạn thuyền, nghĩ mãi chẳng câu đối đáp nào cho hợp, chỉ gãi đầu gãi tai, buột miệng :

 

“Quả thật là xanh… giống như trong ‘Góa phụ trong sáng và thư sinh khôi ngô’, phu quân của Trần quả phụ c.h.ế.t đuối, nàng liền cùng Hứa thư sinh chèo thuyền dạo hồ !”

Thiết Mộc Lan

 

Người lái thuyền phía buột miệng :

 

“Tình yêu mà chẳng cùng chung tiếng , khác chi cát bụi, chẳng cần gió lay cũng tự tan.”

 

Lục Minh Hi khẽ , hỏi:

 

“Điện hạ cũng từng qua sách ư?”

 

Ta ngạc nhiên:

 

“Ngài cũng ư?”

 

Lục Minh Hi mỉm :

 

“Không dám giấu, hạ nhân chính là tác giả của quyển sách .”

 

Nghe , kiềm lòng, định nắm lấy tay Lục Minh Hi để giãi bày tâm tư cùng tác giả mà yêu thích bấy lâu.

 

Người lái thuyền liền khinh thường :

 

“Yo yo yo, Chỉ là kẻ sách ô uế, gì đáng ngưỡng mộ?”

 

Ông già chèo thuyền quả thật lắm lời!

 

Ta tức giận trừng mắt lão, quát lớn:

 

“Ngươi lắm lời quá mau tập trung chèo thuyền !”

 

Người lái thuyền cúi đầu, bắt đầu chèo thuyền mạnh hơn, mái chèo vung lên tựa như bánh xe lửa, khiến con thuyền chòng chành dữ dội. Ta suýt nữa vững, may mà Lục Minh Hi kịp đỡ lấy . Ta nhân cơ hội ngả lòng , giả vờ yếu ớt:

 

“Lục công tử ~ thấy chóng mặt~.”

 

Người lái thuyền , liền kéo dài giọng bắt chước :

 

“Lục công tử ~ thấy chóng mặt~”

 

Ta chịu hết nổi, chỉ tay lão mà với Lục Minh Hi:

 

“Ngài cho lão hai cái bạt tai cho !”

 

Người lái thuyền bĩu môi:

 

“Điện hạ bớt giận, giữ lý trí chút .”

 

Lục Minh Hi bước lên một bước, chau mày :

 

“Điện hạ với ngươi thù oán ngươi cớ quá đáng như …”

 

ngài xong ánh mắt bỗng khựng , chằm chằm lái thuyền.

 

Một lúc , ngài , trịnh trọng :

 

“Điện hạ, ông sai, quả thực cần giữ lý trí chút.”

 

Ta ngây :

 

“Hả?”

 

Ta liền cãi :

 

“Ta nào Võ Tắc Thiên, cần gì Lý Trị?”

 

Ta hiểu nổi, tại Lục Minh Hi chỉ lái thuyền một cái liền đổi thái độ với ?

 

Từ lúc khỏi phủ tới giờ, còn kịp nắm tay Lục Minh Hi, Diệp Linh Lang theo dõi, lão bán hồ lô châm chọc, giờ ngay cả lão chèo thuyền cũng lắm lời như . Chẳng lẽ và Lục Minh Hi bát tự thật sự hợp?

 

Ta kéo tay áo Lục Minh Hi, xuống bên ngài, định lấy cớ chóng mặt mà dựa vai ngài. Nào ngờ từ mũi thuyền truyền đến giọng lạnh lùng:

 

“Nam tử mà giữ tự trọng, chẳng khác nào bắp cải ngoài chợ.”

 

Lục Minh Hi lập tức thẳng lưng, chẳng để cơ hội tiếp cận.

 

Ta bỏ cuộc, nắm lấy tay ngài, lái thuyền liền buông thêm một câu:

 

“Nam nhân giữ , ngoài chẳng khác gì tờ giấy rách.”

 

Nghe , Lục Minh Hi vội vàng khoanh tay , dáng vẻ như một thiếu phụ đoan trang ép gả hào gia.

 

Hôm nay dù thế nào, nhất định chạm tay ngài!

 

Trên con thuyền nhỏ hẹp , đuổi, ngài tránh, cả hai chẳng ai thoát ai.

 

Không từ khi nào, đuổi đến mũi thuyền. lúc nắm tay Lục Minh Hi, lái thuyền hốt hoảng, hét lớn:

 

“Giữ gìn đạo đức nam nhân, ai ai cũng trách nhiệm!”

 

Nói xong, lão liền dùng mái chèo đẩy Lục Minh Hi ngã nhào xuống hồ.

 

Ta theo quán tính suýt ngã theo, vội với tay nắm bừa, ngờ túm trúng áo của lão lái thuyền.

 

“Roẹt” một tiếng, ngã xuống mạn  thuyền, tay còn cầm mảnh vải rách, ngẩng đầu lên thì thấy lão lái thuyền để lộ tám chiếc túi áo bên trong lớp y phục.

 

Không chứ, tám chiếc túi trông quen mắt đến ?

 

Đến vị trí, kích thước, chất liệu đều sai chút nào.

 

Lục Minh Hi từ hồ leo lên, thấy tám cái túi liền “bụp” một tiếng, nhảy xuống hồ.

 

Nhìn sắc mặt lão lái thuyền biến đổi khó lường, chợt nhận : lão chẳng là ông lão bán hồ lô khi nãy

 

Không đúng đây chính là cái tên đáng ghét Hách Liên ngọc!

 

Nhìn mảnh vải rách trong tay, tức đến run :

 

“Hách Liên Ngọc! Huynh lừa ?”

 

Hách Liên Ngọc giải thích, nhưng thế nào, cuối cùng chỉ yếu ớt đáp:

 

“Nàng mà, từ nhỏ mất mẫu …”

 

Loading...