Thái Tử Gia 9.9 Tệ Của Tôi
Chương 4
14.
Tạ Tuyên ra mặt giải thích với mọi người: “Chú, đây là nhân viên của công ty bảo an, họ đều rất muốn học chữ, nhưng viết rất xấu, có lẽ học chậm một chút, chú đừng để bụng.”
Tôi không đành lòng nhìn thẳng vẻ mặt xấu hổ của những người kia khi nghe anh nói.
“Nhìn hơi đô con một chút thôi, mọi người đừng sợ.”
Những người này ngồi bàn nhỏ cảm giác không ổn chút nào, luôn cảm thấy buồn cười một cách kỳ dị.
“Sao bố em lại đắc tội với ai được chứ?”
Anh nhìn về phía bố tôi đang nghiêm túc lên lớp: “Chữ ông ấy đẹp như vậy, lại còn không thu tiền. Ngay cả vở bút cũng chuẩn bị đầy đủ, em cảm thấy đụng vào miếng cơm của người nào?”
“Tuổi bố em đã lớn như vậy rồi mà họ còn không buông tha.”
“Đừng tức giận.” Anh kéo tay tôi: “Anh giải quyết cho em. Bố em là thầy giáo tốt, nên nhận được sự tôn trọng xứng đáng.”
Hai chúng tôi ở phía sau kéo tay nhau nói chuyện.
Bố tôi nhìn thoáng qua, đột nhiên nói: “Hai người đứng phía sau kia, hai người cầm tay nhau làm gì, luyện chữ đi.”
Mọi người cười vang.
Tạ Tuyên không thể không buông tay tôi ra: “Xem ra con đường lấy lòng bố vợ vẫn còn rất xa.”
Sau khi quay về thành phố, bố tôi gọi điện thoại nói: “Gần đây đang chỉnh đốn các cơ sở giáo dục. Cơ sở nào không đủ tiêu chuẩn đều phải đóng cửa.”
Tôi biết chuyện này nhất định có dấu ấn của Tạ Tuyên.
Thế là tôi gọi điện thoại để cảm ơn anh.
Anh lại hỏi tôi một vấn đề: “Cảm ơn thì không cần, hay là em nói cho anh biết bạn trai cũ của em là ai mà có thể khiến bố em nhớ thương đến bây giờ đi?”
Tốt, người này không chỉ là não yêu đương mà còn là người hay ghen nữa.
15.
Vì sự cố của bố mà tôi đã sử dụng hết ngày nghỉ đông, bây giờ đang chìm đắm trong guồng quay công việc.
“Chắc cô chưa nghe chuyện này đâu, Mạnh Tiểu Vân là người của Lý Vũ.” Tiểu Mỹ nói chuyện mới hóng hớt được gần đây cho tôi.
Khó trách gần đây trạng thái của Mạnh Tiểu Vân không tốt, từ trên rơi xuống đất.
Tôi gật đầu, không quan tâm đến chuyện của người khác, nhớ đến buổi họp lớp đêm nay: “Tối nay tôi không tăng ca được, tôi đi họp lớp.”
Tiểu Mỹ vỗ ngực: “Để tôi lo, cô cứ đi đi, có tôi ở đây rồi.”
Thời gian trà chiều, Mạnh Tiểu Vân đột nhiên mời tôi uống cà phê, nói là để xin lỗi chuyện lúc trước, còn kéo tôi đến phòng trà, đưa một cốc cà phê đến trước mặt tôi.
Tôi thuận tay mở nắp cốc cà phê ra, không khỏi cau mày hỏi cô ta: “Cô cảm thấy tôi là đồ ngốc sao? Đây là cà phê? Bên trên nhiều bột như vậy, cô nghĩ tôi mù đấy à? Cô không thể giả vờ quấy quấy chút sao?”
Mạnh Tiểu Vân mạnh miệng: “Cô không uống thì thôi, ai biết cô uống cà phê còn mở nắp chứ?”
“Đây là cái gì, không nói nữa, tôi báo cảnh sát, để cảnh sát mang đi xét nghiệm. Trong phòng trà vừa lắp camera, có phải cô không biết không? Cô trốn không thoát đâu.”
Vẻ mặt cô ta cầu xin tha thứ: “Đừng đừng đừng, cô đừng báo cảnh sát, đây chỉ là chút thuốc tiêu chảy mà thôi.”
“Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
“Vì tôi ghen tị với cô.” Cô ta yếu ớt nói.
“Được, không báo cảnh sát cũng được, cô uống hết cốc cà phê này cho tôi.”
Cô ta lập tức kinh sợ: “Không phải chứ?”
“Tôi có thể uống còn cô thì không thể?” Tôi dừng một chút: “Cô biết rõ tối nay tôi đi họp lớp mà còn muốn tôi mất mặt như vậy? Người như cô mà làm nhân vật phản diện thì độc giả cũng không khen thông minh đâu.”
Mạnh Tiểu Vân một hơi uống cạn cốc cà phê mới được rời đi.
Một buổi chiều cô ta chạy ra chạy vào nhà vệ sinh đến chục lần, không nhịn được nữa, cuối cùng phải xin nghỉ đi bệnh viện.
16.
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi họp lớp.
Cũng không có ý gì khác, chủ yếu vẫn có chút đắc ý.
Ai bảo người bên cạnh tôi đỉnh như vậy chứ?
Tôi không đưa Tạ Tuyên đi cùng.
Tôi chỉ nghĩ đây là một buổi họp lớp bình thường, dự định vui vẻ tận hưởng gặp mặt bạn bè.
Nếu như tôi biết đây là hiện trường tranh tài “ai sống tốt hơn ai”, tôi nhất định sẽ đưa Tạ Tuyên đến để nâng cao sĩ diện của mình.
Nhưng tôi không ngờ, rõ ràng là họp lớp của lớp tôi.
Vậy mà bạn trai cũ Lâm Hải học lớp bên cạnh của tôi cũng xuất hiện.
Anh ta vẫn đẹp trai như ngày trước, lúc tôi đến, trái phải anh ta đều là phụ nữ, đều đang nói chuyện với anh ta.
Tôi tìm một chỗ ngồi xuống: “Không phải là lớp chúng ta thôi sao?”
“À, có mấy người lớp hai đến, dù sao mọi người đều quen nhau, càng đông càng vui.”
Người ta đã nói như vậy rồi, tôi cũng vui vẻ nói chuyện với mọi người.
Một lúc sau, có người lên tiếng: “Nhiều năm rồi mọi người mới gặp nhau, cũng không biết bây giờ mọi người đang làm gì, kết hôn chưa, chúng ta tự giới thiệu một chút đi?”
Nghe xong là biết, trình độ trường học của chúng tôi cũng chỉ nằm ở mức trung bình.
Vừa bắt đầu đã không nghe được gì hay ho.
Cho dù như vậy nhưng người sau so với người trước càng trâu hơn: người thì quen một chủ tịch ngân hàng, người lại thổi phồng lương của mình lên, người thì nói đối tượng của mình giàu, người lại trực tiếp ở đây tìm bạn đời.
Cuộc sống đúng là chán nản, lời bình từ một con cóc dành cho loài người.
Đúng lúc tôi đang gà gật, chủ đề đã chuyển về phía tôi.
“Khương Lai, cậu có bạn trai chưa?”
Tôi gật đầu.
“Bạn trai của cậu thế nào?” Nói đến đây Lâm Hải cũng quay sang nhìn tôi.
“Rất tốt, mặt nào anh ấy cũng tốt, tôi rất hài lòng.”
“Cậu tìm bạn trai tốt thế ở đâu vậy? Tại sao mọi người đều có bạn trai mà tôi vẫn còn độc thân?”
Tôi nói bậy một cách đàng hoàng: “Người khác yêu đương dựa vào mặt mũi, lãng phí và tiền tài, còn tôi thì do đối phương mắt kém.”
Lúc này Lâm Hải đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Anh cảm thấy em chưa có bạn trai, em nói xem anh có đoán đúng không?”
“Không đúng, tôi có bạn trai, hơn nữa còn vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa si tình. Anh không cần nghĩ là tôi nói dối, tôi cũng có thể gọi anh ấy đến đây chứng minh. Cho nên… anh đừng lãng phí thời gian với tôi, cứ tự nhiên.”
Tôi cảm thấy tôi đang giúp cả đôi bên tiết kiệm thời gian.
Anh ta lại cảm thấy tôi đang lạt mềm buộc chặt: “Em hoảng cái gì chứ, giải thích là che giấu. Anh cảm thấy chúng ta vẫn có thể thử tìm hiểu…”
“Ngậm miệng đi.” Tôi tức giận cao giọng: “Thân là bạn trai cũ, anh nên như một người chết mới đúng. Thấy tôi thì cứ xem như không quen biết đi, như thế không được à? Chuyện anh có mỗi hai chân mà đạp những mấy thuyền cần tôi nhắc lại không? Anh đã muốn thỏa mãn lòng hư vinh của tôi thì để tôi gọi anh ấy đến.”
Nói xong tôi lập tức gọi điện thoại.
Tạ Tuyên đến nhanh hơn tôi nghĩ, chỉ mười phút đã đến.
Anh vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mình bề ngoài thôi cũng đủ để Lâm Hải há miệng.
“Đến nhanh vậy?” Tôi buồn bực, dù sao nơi họ hẹn cũng là gần đại học, cách chỗ ở của Tạ Tuyên khá xa.
“Đúng lúc có việc ở gần đây.” Anh cúi đầu nói chuyện với tôi, lập tức có người nhận ra anh.
“Anh không phải là tổng giám đốc Tạ của tập đoàn Tạ thị sao?”
Tạ Tuyên không chối: “Tất cả mọi người đều là bạn học của Khương Lai, khách sạn này là của nhà tôi, đơn này tôi mời, mọi người cứ tự nhiên.”
Mọi người ồn ào hoan hô.
Lâm Hải lại bực tức: “Ông chủ khách sạn này họ Lý, của nhà họ Tạ lúc nào vậy?”
Có người kéo áo Lâm Hải để anh ta ngừng nói.
Tạ Tuyên nhìn anh ta một cái: “Anh chính là bạn trai cũ chân đạp mấy thuyền của Khương Lai sao, tôi quên mất không cảm ơn anh vì đã đem Khương Lai đến bên tôi.”
“Về tổng giám đốc Lý gì đó mà anh nói, tôi không biết, vừa rồi tôi cảm thấy khách sạn này nhìn thuận mắt nên tiện tay mua, có vấn đề gì sao?”
Tổng tài nhiều tiền bá đạo trong tiểu thuyết như đứng trước mặt, một câu cũng đủ để dẹp loạn.
Cuối cùng họp lớp cũng kết thúc, Tạ Tuyên uống chút rượu vào không giống ngày thường.
Vừa ra khỏi khách sạn anh đã kéo tay tôi lên án: “Bảo sao anh thấy em mặc xinh đẹp như vậy, hóa ra là vì gặp bạn trai cũ.”
Các loại giải thích của tôi không có kết quả, tôi dứt khoát chặn môi anh lại.
Khó có khi tôi chủ động, anh lập tức đắm chìm.
“Được rồi, lát nữa họ ra mất.” Tôi đẩy anh ra, dừng động tác đang muốn dây dưa thêm của anh.
“Vậy thì tốt, anh ta cũng chưa thấy chúng ta hôn lần nào.”
Thằng nhãi không biết xấu hổ này.
Anh đưa tôi lên xe về nhà.
“Có bạn trai rồi không được gặp bạn trai cũ nữa, anh sẽ ghen.”
Lời nói tuy mang theo sự uy hiếp nhưng giọng nói lại dịu dàng.
Chỉ là động tác không chút nhẹ nhàng.
Anh cúi người, mạnh mẽ hôn xuống, không cho tôi đường lui.
Sau đó anh lại lần nữa lặp lại bên tai tôi:
“Khương Lai, đừng khóc. Cho dù em tức giận, em cũng có thể ngồi trên cơ bụng của anh.”
17.
[Bạn gái mới của thái tử Bắc Kinh lộ diện, là một nhân viên văn phòng bình thường.]
Lúc tôi nhìn thấy tin tức này, trên mạng đã loạn thành một mớ.
Căn bản là vì lúc tôi tỉnh lại đã là giữa trưa, trong căn phòng lớn chỉ có một mình tôi.
Tôi cố gắng đứng dậy thay quần áo, cửa cũng mở ra.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
“Anh thấy tin tức chưa?” Điện thoại tôi không ngừng rung lên.
“Thấy rồi.” Anh tiếp tục hỏi tôi: “Em muốn ăn gì?”
Đúng là tôi đói thật: “Ăn gì đó là được, em mệt quá, chúng ta gọi thức ăn ngoài nha.”
Anh gật đầu: “Là lỗi của anh, sau anh sẽ kiềm chế hơn.”
“Anh định xử lý tin tức này thế nào?”
“Tại sao phải xử lý?” Anh hỏi lại: “Những gì họ nói không phải thật sao?”
“?”
Chuyện như thế này, thân là một hào môn, không phải sẽ ái ngại sao?
“Tin tức ảnh hưởng lớn thế này sẽ không sao chứ?” Trong tiểu thuyết cũng đâu viết thế này, nào là công việc quan trọng hơn, nào là phải lập tức làm sáng tỏ.
“Ảnh hưởng duy nhất chính là, mẹ anh nói muốn gặp em.”
Tôi cùng anh về nhà.
Vừa gặp mặt, mẹ anh rất nhiệt tình.
Rất có hàm dưỡng.
Đối với tôi cũng rất nhiệt tình.
“Tối nay hai đứa ở lại đây đi, chạy đi chạy lại rất bất tiện.”
“Tạ Tuyên, con đi tắm đi, mẹ muốn tâm sự với Khương Lai.”
Tạ Tuyên cho tôi một ánh mắt an tâm, tôi chờ mẹ Tạ Tuyên nói chuyện với mình, kết quả bà ấy lại cắt cho tôi một đĩa hoa quả đầy.
“Khương Lai, con và Tạ Tuyên nhà dì quen nhau bao lâu rồi?”
Thái độ này khiến tôi không chút nghi ngờ rằng tiếp đó bà ấy sẽ lấy ra 500 vạn đưa cho tôi, nói tôi tránh xa con trai bà ấy.
“Dì, tụi con quen nhau được ba tháng ạ.”
Bà ấy thật sự lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi: “Thật tốt, Khương Lai, trong này có 500 vạn.”
“Dì, con không thể nhận số tiền này, dì muốn con chia tay với Tạ Tuyên sao?”
Bà ấy lập tức nói: “Ôi chao, đứa nhỏ này nói linh tinh gì vậy, thằng nhóc Tạ Tuyên mãi vẫn không yêu đương, dì còn tưởng nó gay, bây giờ nó mang con về đây dì vui còn không hết. Cuối cùng dì cũng yên tâm rồi.”
Gay?
Sao kịch bản này lại không giống với những gì tôi tưởng tượng vậy?
Thấy tôi ngẩn người, bà ấy nói tiếp: “Thật đó, dì cho con tiền không phải để con chia tay với nó. Dì hi vọng con bao dung đứa nhỏ này, yêu đương cũng đừng tính toán. Dì sợ nó chọc giận con, khiến con không vui.”
500 vạn để mua sự bình tĩnh của bạn gái con trai, đây đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Không bao lâu sau Tạ Tuyên cũng từ trên tầng đi xuống: “Mẹ, không phải mẹ lại dùng tiền để giải quyết vấn đề đó chứ?”
Mẹ Tạ Tuyên ghét bỏ nói: “Thằng nhóc thối nhà con, chỉ toàn gây chuyện cho mẹ, con có năng lực thì sao nhiều năm như vậy mới đưa bạn gái về gặp mẹ?”
Nói rồi bà ấy kéo tay tôi: “Con nhìn đi, Khương Lai đáng yêu như thế này, con cố mà trân trọng. Dì nói con nghe, nếu thằng nhãi này bắt nạt con thì nói với dì, dì làm chủ cho con.”
Cuộc gặp mặt này kết thúc bằng phương thức rất kỳ lạ.
Lúc đầu tôi trả lại thẻ nhưng lại bị Tạ Tuyên nhét ngược lại: “Trả lại làm gì, ít tiền như vậy em cứ giữ đi.”
Sau đó lại kéo tôi lên tầng: “Chúng ta đi ngủ, mẹ, lần sau mẹ cho tiền nhớ hào phóng hơn đó.”
Tôi đơ người.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi mà tôi đã trở thành phú bà ngàn vạn?
Tôi vất vả làm ngày làm đêm, mua đủ các loại thẻ cào cũng chưa dám mơ to như thế này.
“Vui không?” Tạ Tuyên nhìn dáng vẻ cất thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi gật đầu: “Bây giờ anh có nói em cút thì em cũng có thể cười mà đóng cửa cho anh.”
Tạ Tuyên lập tức giả vờ tức giận: “Cút, cút lên trên giường đi.”
Lúc tôi đang đắm chìm trong tình yêu, bên cạnh Tạ Tuyên đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái.
Đầu đề tin tức là:
[Bạn gái mới của Tạ Tuyên là minh tinh mới của giải trí Truyền Ngu, Lý Thắng Thắng.]
Đính kèm là một bức ảnh Tạ Tuyên và Lý Thắng Thắng ở chung một chỗ cười nói.
Lại nữa?
Scandal đúng là phong cách của người trong giới giải trí nhỉ?