Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta?
Chương 2
7
Sau khi ăn uống no đủ để bổ sung năng lượng, ta liền nhờ đại ca tìm giúp vị trí làng chài.
Khi xe ngựa của phủ Tướng quân dừng lại bên ngoài làng chài, rất nhiều ngư nữ đã tụ lại xem.
Trong số những ngư nữ ăn mặc giản dị, chỉ có Lâm Ngư cài một chiếc trâm vàng có hoa trên đầu, cũng chỉ có ả ta quần là áo lượt.
Ta giả vờ không nhận ra ả, hỏi mọi người: “Thái tử điện hạ bị rơi xuống vực, được một ngư dân cứu giúp. Ai trong các ngươi là vị ân nhân của Thái tử?”
Các ngư dân đều nhìn Lâm Ngư, nhưng Lâm Ngư cũng không bước tới nhận công.
Theo kế hoạch của ả và Thái tử, cho đến khi Thái tử thành công lên ngôi thì danh tính của vị “ân nhân” là ả đây sẽ không được tiết lộ.
Lâm Ngư không nói gì, chỉ có một đại thẩm là tay sai của ả nhảy ra nói: “Ngươi là ai?”
Nha hoàn tùy thân của ta Thúy Tâm nói: “Cô nương nhà ta là thiên kim phủ Trấn Bắc Tướng quân, hôm nay đến đây để tìm ân nhân cứu mạng của Thái tử.”
Lâm Ngư nghe xong, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn im lặng.
Đại nương nhìn sắc mặt của ả, lập tức hung hăng nói: “Đã là ân nhân của Thái tử vậy thì liên quan gì đến phủ Tướng quân!”
“Đương nhiên là có liên quan.”
Ta cười nhạt nói: “Hoàng thượng định gả ta cho Thái tử, nhưng ta lại nghe nói một ngư nữ nào đó ở làng chài này chính là ân nhân của Thái tử.”
“Cho nên hôm nay ta tới đây xem xem. Nếu thật sự có người này, vậy vị trí Thái phi đương nhiên sẽ thuộc về người đó. Ta không có ý định tước đoạt công lao của nàng.”
Có người trong đám ngư nữ hỏi: “Nói như vậy tức là ngươi đến đây để tìm Thái tử phi cho Thải tử?”
“Chính xác.”
Lâm Ngư vẫn giữ bình tĩnh, im lặng.
Cho đến khi trong đám đông có một ngư nữ ăn mặc giản dị nhưng xinh đẹp bước tới thừa nhận: “Ta chính là người đã cứu Thái tử. Ta tên là Nguyệt Ba!”
“Ta theo ngươi hồi Kinh làm Thái tử phi!”
Vào lúc Nguyệt Ba mạo nhận, Lâm Ngư cuối cùng không thể không lao tới hét lên:
“Ngươi là ai! Ngày đó Thái tử rơi xuống vách đá là ta đã đưa chàng vào bờ! Ta mới là Thái tử phi!”
8
Cả làng chài đều khẩn cấp tiếp lời, thuận theo chiều gió làm chứng Lâm Ngư là ân nhân đã cứu Thái tử.
Ngày hôm đó Lâm Ngư đã làm như thế nào vớt được Thái tử từ ngoài biển về, rồi chữa trị cho hắn, cùng hắn yêu nhau đều được tiết lộ một cách hoàn chỉnh.
Ta nhìn kỹ từng khuôn mặt ở làng chài này.
Kiếp trước, sau khi ta gả vào Đông Cung được một năm thì nghe nói thái tử từng nhận được sự cứu giúp từ làng chài này liền tới đây bày tỏ lòng cảm kích.
Mọi người trong làng chài đều biết Lâm Ngư và Thái tử đã âm thầm kết đôi, bề ngoài ta là Thái tử phi xinh đẹp nhưng trong mắt đám ngư dân này, ta chỉ là một trò đùa đáng thương.
Lâm Ngư không phản bác, ả dường như muốn ta biết khó mà lui.
Sau khi ngư dân nói xong, ta bước tới nắm tay Lâm Ngư.
Một người đàn ông muốn lừa gạt một người phụ nữ ở bên hắn ba năm, trong khoảng thời gian còn phải nhìn hắn kết hôn sinh con, thì không có lý do to tát nào có thể thuyết phục, và cách duy nhất để vượt qua mâu thuẫn là truyền lại sự mâu thuẫn.
Ta cũng có thể đoán được kiếp trước Lý Thừa Nghị để dỗ dành Lâm Ngư nhất định đã nói ta là người lòng dạ hẹp hòi không bao dung được người khác. Cho nên ba năm sau, lần đầu tiên Lâm Ngư gặp đã hận ta đến tận xương tủy, nghĩ rằng ba năm ả phải chịu khổ ở làng chài là do ta ban cho.
Nghĩ lại ba năm đó, mỗi lần Lý Thừa Nghị gặp riêng ả, chắc chắn hắn đều nói với ả rằng ta khắt khe độc ác, rằng hắn “chịu nhục chịu khổ” cưới ta vì đại nghiệp đăng cơ.
Hắn khơi dậy lòng ghen tị của Lâm Ngư, khiến Lâm Ngư căm ghét ta, từ đó bắt đầu cảm thấy đau lòng hắn.
Hôm nay ta muốn để Lâm Ngư tận mắt chứng kiến “kẻ thù tưởng tượng” của mình “hiền lành hào phóng” như thế nào.
Ta liếc nhìn Lâm Ngư, khen ngợi ả: “Muội muội tốt, muội thật xinh đẹp, không hổ là chân mệnh thiên nữ đã cứu Điện hạ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Lâm Ngư vô cùng hưởng thụ chạm vào chiếc trâm cài trên đầu ả, ta nhận ra đó là đồ thủ công chỉ có ở trong cung.
“Thái tử điện hạ hiện tại đã mất trí nhớ, lại nhận nhầm ta là ân nhân của người. Thực tế muội mới chính là ân nhân của người. Thái tử phi phải là muội mới đúng, ta sẽ không bao giờ tranh giành với muội.”
Lâm Ngư nửa tin nửa ngờ nhìn ta: “Thái tử nói với ta, bởi vì ta địa vị thấp kém, Bệ hạ không thể nào đồng ý ban hôn.”
“Bệ hạ ban hôn cho Thái tử và ân nhân của người. Chỉ cần muội là ân nhân của Thái tử, bệ hạ nhất định sẽ ban hôn tác thành.”
“Chỉ cần có hôn ước, ai dám nói muội thân phận hèn mọn? Thậm chí toàn bộ làng chài cũng muốn đi theo dính chút ánh sáng của Thái tử phi muội!”
Lâm Ngư cẩn thận nhìn vẻ mặt của ta: “Ngươi thật sự bằng lòng nhường ta làm Thái tử phi sao?”
Ta khiêm tốn nói: “Nó hoàn toàn không phải của ta”.
Khóe miệng Lâm Ngư cong lên, tỏ ra ưu việt: “Tống tiểu thư, ngươi rất biết tự mình hiểu lấy mình.”
“Hôm nay ta sẽ cùng ngươi hồi Kinh để gặp A Nghị.”
Ả đột nhiên che miệng: “À, Điện hạ nói, chỉ có ta mới có thể thân mật gọi hắn là A Nghị. Tống tiểu thư không được bắt chước ta gọi hắn như vậy, Điện hạ có thể sẽ tức giận.”
Trong lòng ta cười lạnh, trên mặt lại có chút hâm mộ: “Lâm tiểu thư và Điện hạ thật sự là tình sâu nghĩa nặng.”
Lâm Ngư giơ tay lên, như đang đợi người đỡ ả lên xe, đám dân làng muốn lấy lòng liền lao tới tranh nhau làm “nô tỳ” cho ả.
Lâm Ngư nhìn nha hoàn tùy thân Thúy Tâm của ta nói: “Phiền vị đại nha hoàn đây làm vịn tay cho ta.”
Thúy Tâm nói: “Ta chỉ phục vụ các tiểu thư trong phủ tướng quân.”
Lâm Ngư lạnh lùng nói: “Ta là Thái tử phi tương lai còn không thể sai khiến được một nha hoàn phủ Tướng quân như ngươi?”
9
Thúy Tâm liếc nhìn ta, được sự đồng ý của ta, nàng bước tới đỡ Lâm Ngư lên xe ngựa.
Ta lặng lẽ nhìn Lâm Ngư giả vờ lạnh lùng trước mặt mình.
Trước khi lên xe ta giấu Lâm Ngư đến gặp Nguyệt Ba, đưa cho nàng ấy một thỏi vàng.
Nguyệt Ba rất biết ơn.
Ở kiếp trước, khi ta đến làng chài, cả làng chỉ có Nguyệt Ba cố gắng nhắc nhở ta về mối quan hệ giữa Thái tử và Lâm Ngư.
Vì vậy vào sáng sớm hôm nay ta đã mua chuộc Nguyệt Ba, yêu cầu nàng ấy xuất hiện mạo nhận là ân nhân ta đang tìm kiếm.
Lâm Ngư là loại người hay ghen tị, ả sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai cướp lấy công lao của mình trước mặt mình.
Chiêu khích tướng đơn giản nhất đã khiến Lâm Ngư mất bình tĩnh nhảy ra phá hỏng toàn bộ kế hoạch của thái tử.
Mà không biết rằng mình đã rơi vào cái bẫy của ta.
Ta đích thân đưa ả về Kinh, vốn ả muốn lập tức đi Đông Cung tìm Thái tử.
Ta nói với ả, ở Kinh thành không thiếu quý nữ nhà quyền quý muốn tranh giành vị trí Thái tử phi, khuyên ả không nên lộ diện, kẻo trở thành mục tiêu của các quý nữ.
“Ba ngày nữa Thái tử chắc chắn sẽ đến dự tiệc sinh thần của ta.”
Lâm Ngư còn chưa biết thái tử đang hôn mê nên tin lời ta, ở lại phủ Tướng quân ba ngày, chỉ để gặp Thái tử trong bữa tiệc sinh thần ba ngày sau.
Trong khoảng thời gian này, ả tự coi mình là khách quý trong phủ Tướng quân, không hề có một chút lễ nghi nào khi gặp phụ thân và đại ca ta, những người nắm binh quyền trong tay.
Mẫu thân muốn để ma ma dạy các cấp bậc lễ nghi cho ả, nhưng ả tỏ ra kiêu ngạo nói: “Thái tử điện hạ nói rằng chàng khó chịu nhất với lễ nghi trong cung. Nếu chàng đã không thích thì đương nhiên ta sẽ không học!”
“Chỉ là một phủ Tướng quân cũng không đủ tư cách để dạy dỗ một Thái tử phi tương lai như ta phải không?”
Trên người ả có mùi tanh nồng nặc, ta ân cần khuyên ả đi tắm và xông hương, nhưng ả lại liếc nhìn ta nói: “Thái tử thích mùi này trên người ta, chàng nói đó là mùi thơm ngọt ngào của nước biển, giúp chàng ban đêm ngủ ngon hơn.”
“Ngươi muốn ta rửa sạch mùi hương này. Ngươi ghen tị mùi hương tự nhiên của ta có thể làm hài lòng Điện hạ sao?”
Ta cũng không cố gắng thuyết phục ả nữa, mặc kệ ả ba ngày không tắm.
Mọi người trong phủ đều khắp nơi phàn nàn về ả, ta vẫn bảo Thúy Tâm chuyển lời để cả phủ tiếp tục tâng bốc nịnh nọt ả ngư nữ này.
Phủng sát đòi hỏi quá trình “khen” cần một chút kiên nhẫn và bao dung.
Như vậy, thời khắc “giết” mới thú vị!
10
Nhát mắt đã qua ba ngày, đến ngày tổ chức tiệc sinh thần của ta.
Tống gia lập được quân công, lại là trọng thần lẫy lừng trong triều, vô số quý phủ đến chúc mừng sinh thần ta, nườm nượp không dứt.
Thậm chí, Thịnh Văn Đế còn đặc biệt đến thăm Tống gia, mục đích chuyến viếng thăm của Hoàng đế thứ nhất là để khen ngợi công lao của Tống gia, thứ hai là ban hôn cho Thái tử.
“Thanh Ngọc, ngươi đã cứu mạng Thái tử, bây giờ thái tử chỉ nhận ngươi là ân nhân của nó.”
“Hôm nay ta sẽ ban hôn cho ngươi và Thái tử làm quà sinh nhật, thế nào?”
Vừa dứt lời, Thái tử từ cổng Tống gia bước vào, theo sau nâng mười tám rương sính lễ của hoàng gia.
“Tống tiểu thư, ta muốn cưới nàng làm Thái tử phi, sẽ yêu thương, chăm sóc nàng cả đời.”
Ta làm ra biểu tình thụ sủng nhược kinh: “Điện hạ và ta không có quan hệ gì, vì sao lại muốn cưới ta?”
Lý Thừa Nghị nắm tay ta trước mặt Thịnh Văn Đế và gia đình ta: “Ta bị mất trí nhớ, chỉ nhớ một điều.”
“Khi ta bị bệnh nặng hôn mê, là nàng đã châm cứu và kê đơn cứu mạng ta, là ân nhân của ta.”
Đúng như dự đoán, nó giống hệt như kiếp trước.
Ta mỉm cười đáp lại: “Ta hiểu rồi, Thái tử điện hạ muốn cưới ân nhân của mình.”
Lý Thừa Nghị không phản bác: “Ân cứu mạng, ta nguyện lấy thân báo đáp.”
Hắn nắm chặt tay ta, không chút do dự nói: “Ta nhất định phải cưới nàng.”
Kiếp trước, chính bộ dáng này của hắn gợi lên lòng thương xót của ta, khiến ta không thể không tin hắn.
Bây giờ ta mới hiểu hắn nắm chặt ta không buông là vì quyết tâm giẫm lên xương cốt ta để làm bàn đạp cho ả ngư nữ đó.
“Điện hạ ân trả nghĩa đền, cảm động lòng người, nhưng Thần nữ không dám lừa gạt Điện hạ. Kỳ thật, ân nhân của Điện hạ là người khác.”
Lý Thừa Nghị thoạt đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Ngư từ nội điện đi đến chỗ mọi người, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Ngay khi Lâm Ngư xuất hiện, tuy ả đang khoác lên người bộ trang phục xa hoa, lộng lẫy, nhưng lại khiến các đại quan có mặt ở đó phải bịt mũi lắc đầu.
Có người chán ghét nói: “Cái mùi tanh đó từ đâu ra?”
“Đây là Lâm Ngư cô nương.” Ta giới thiệu với mọi người: “Hôm đó Thái tử rơi từ vách đá xuống biển. Chính Lâm Ngư đã cứu ngài vào bờ. Trong sáu tháng kể từ khi thái tử mất tích, cũng chính Lâm Ngư ở bên cạnh chăm sóc chữa trị vết thương cho ngài.”
Ta đích thân đưa tay Lâm Ngư cho Thái tử: “Nàng chính là ân nhân chân chính của Điện hạ.”
Thái tử không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Ngư, trong kế hoạch của hắn, hôm nay Lâm Ngư không nên xuất hiện ở đây!
Thái tử bị ta đánh trở tay không kịp, muốn dùng ân tình lừa ta nhưng không ngờ rằng ta lại thực sự tìm được “ân nhân” của hắn!
Lâm Ngư thấy Thịnh Văn Đế cũng không hành lễ, vừa nhìn thấy Thái tử thì ả lập tức rúc vào lòng hắn nói: “A Nghị, ta rất nhớ chàng!”
Tên gọi thân mật này chỉ thuộc về ả và Thái tử, nhưng biểu tình của Thái tử lại rất vi diêụ, hắn đẩy Lâm Ngư ra: “Sao nàng lại ở đây?”
Lâm Ngư nghi ngờ hỏi: “Không phải chàng bảo Tống Thanh Ngọc tới đón ta sao?”
Thái tử nghi ngờ nhìn, ta nhếch môi cười:
“Thái tử điện hạ luôn miệng nói sẽ không lấy người nào khác ngoài ân nhân của mình, chắc chắn sẽ không vì ân nhân của mình không gia, không thế mà chối bỏ có phải không?”