Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta?

Chương 4



15
Đại hôn của Thái tử và Tề Vương được ấn định vào cùng một ngày.
Tề Vương phủ và Đông Cung ở đối diện, là hàng xóm của nhau.
Trong ngày đại hôn,sự phô trương của hai phủ không thể tránh khỏi bị đem ra so sánh.
Lâm Ngư ngồi trong kiệu hoa mở rèm ra, nhìn thấy của hồi môn phủ Tướng quân mười dặm hồng trang, của hồi môn của ả là cá khô và hải sản do dân làng chài mang đến.
Thái tử không xuống được hổ, đành phải cưới Lâm Ngư làm Thái tử phi, hắn nghiêm mặt đón Lâm Ngư xuống từ trên kiệu hoa, Lâm Ngư ở dưới khăn chùm đầu màu đỏ oán giận nói với Thái tử:
“Điện hạ vì sao không chuẩn bị mười dặm hồng trang cho ta? Hôm nay, ta thua kém Tống Thanh Ngọc.”
Thái tử lạnh lùng nói: “Tống Thanh Ngọc là đích nữ của Tống gia,Tống gia đã bao thế hệ lập quân công, Cha huynh nàng đều có những chiến công xuất sắc. Nhà mẹ đẻ nàng lại làm nghề tơ lụa, phú khả địch quốc.”
“Quý nữ hiển hách như vậy,mười dặm hồng trang là vì thành hôn cùng ngày, Tống gia nhìn lại thể diện của Đông Cung ta mới kiềm chế lại. còn ngươi thì sao? Ngươi có cái gì?”
“Tống Thanh Vũ mang đến cho Tề Vương vô số hồi môn và nhân mạch binh quyền. Lâm Ngư, ngươi nhất quyết muốn cướp vị trí Thái tử phi vậy của hồi môn hôm nay của ngươi là cái gì? Là đám dân làng cả người toàn mùi cá tanh của ngươi sao?”
Lâm Ngư bị những lời này kích thích, vén khăn chùn đầu lên: “Những thứ đó đều là vật ngoài thân, ta là chân mệnh thiên nữ của chàng, cho dù chàng không có binh quyền, quan hệ hay tiền bạc, chỉ cần có ta ở bên cạnh, Điện hạ cũng có thể đăng cơ!”
Lâm Ngư càng nói càng kích động:“ Lẽ nào ta lại phải ở làng chài đợi chàng mười tám năm mới có thể có được cuộc sống tốt đẹp sao?”
Thái tử hoàn toàn không nhìn ả, hắn đang nhìn chằm chằm vào phủ của Tề Vương với ánh mắt ghen tị.
Ngay khi ta bước xuống kiệu hoa, Tề Vương đã ôm ta vào lòng không chịu để ta giẫm lên đất.
“Tống cô nương, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng. Từ hôm nay trở đi, trong Vương phủ dù một con ngựa cái cũng không có.”
Ta nhẹ nhàng đáp lại dưới tấm khăn trùm đầu.
Kể từ khi chúng ta đính hôn,Tề Vương đối xử với ta thực sự rất tốt, rất chân thành. Nhưng Thái tử ở kiếp trước cũng đối xử với ta tốt như vậy, kết quả lại là cái dạng gì?
Là con gái Tống gia, hôn nhân hoàng gia là số mệnh của ta, cho dù ta không thể chạy thoát nhưng cũng không thể ngu ngốc đến mức lại rơi vào tình yêu.
“Vương phi hôm nay thơm quá!”

Tề Vương nói điều này khi bế ta vào phủ.
Hôm nay ta đặc biệt thoa phấn thơm Tây Vực mà đại ca mang về khi bắt tù binh ngoại bang, ta càng thơm thì mùi cá tanh của Lâm Ngư đối diện càng rõ ràng.
Quả nhiên nghe thấy có người khách ở Đông Cung phàn nàn: “Trong Vương phủ có mùi thơm, sao Đông Cung lại có mùi cá tanh?”
“Gia đình Thái tử phi đều là ngư dân, trêm người đương nhiên là có mùi như vậy.”
Cả quá trình đại hôn vẻ mặt của Thái tử luôn u ám, đang nâng ly rượu, nhìn thấy Lâm Ngư và nhóm dân làng trong bữa tiệc uống đến thất điên bát đảo, còn có người bưng ly rượu đến bàn rượu của các quan lại hiển đạt khác để khoe khoang:

“Khi Thái tử còn ở làng chài của chúng ta, hắn đã mặc chiếc quần mà ta không cần! Lúc đó làm sao chúng ta biết hắn là Thái tử đương triều!”

“Hắn còn ăn cả cá và tôm ta bắt được! hắn nói chúng ta là phụ mẫu tái sinh của hắn!”

“Nếu không phải đương kim Hoàng thượng có ở đây, Thái tử gọi một tiếng cơm cha áo mẹ, toàn bộ làng chài của chúng ta đều có thể gánh nổi!”

Khi Thái tử không nhịn được nữa muốn làm bọn họ câm miệng, lại bị tùy tùng bên cạnh nhắc nhở: “Điện hạ, bọn họ đều là ân nhân của ngài, hôm nay ngài không được nổi giận đối với ân nhân của mình!”

Lý Thừa Nghị trong lòng tràn đầy tức giận, ngay khi trở về tân phòng đã trút giận lên người Lâm Ngư, hắn lột quần áo của Lâm Ngư, khi định hành sự thì lại phát hiện dù có làm như thế nào mình cũng không đứng thẳng được.

Lâm Ngư vội vàng giúp hắn, giúp đến mồ hôi đầy đầu mà cũng không có động tĩnh: “Điện hạ, sao chàng lại không được?”

Lúc ở làng chài, hai người đã làm loại chuyện này trên giường không biết bao nhiêu lần, Lâm Ngư không phải đại gia khuê tú, nói chuyện rất thẳng thắn.

Nhưng ả quên mất hiện tại ả là Thái tử phi, người đàn ông ả phải đối mặt chính là Thái tử đương triều.

Hai chữ“không được” này là tôn nghiêm của Thái tử.

Ngọn lửa không thể phát tiết trong cơ thể và ngọn lửa trong tâm cùng cháy, Thái tử đột nhiên cảm thấy chán ghét Lâm Ngư.

Hắn lập tức ăn miếng trả miếng: “Sao người nàng lại có mùi hôi thế?”

Lâm Ngư sững sờ: “Điện hạ nói cái gì? Chàng không phải luôn thích mùi hương của ta sao? chàng còn nói đó là vị thơm ngọt của đại dương. Để giữ cho mùi hương này được tinh khiết, từ làng chài đến Kinh đô rồi đại hôn hôm nay, ta đều không dám đi tắm, sợ mùi vị sẽ không còn thuần túy.”

Thái tử không thể tin nhìn Lâm Ngư, lập tức nổi giận:

“Sao nàng có thể chịu đựng cả tháng không tắm!! Đây là Đông Cung, không phải làng chài! Hiện tại nàng là Thái tử phi! Tương lai là Hoàng hậu, sao có thể thô bỉ như những ngư dân bên ngoài!”

Sau đó, hắn đóng sầm cửa bỏ đi.

16
Sáng sớm hôm sau, ta nghe Tề Vương nói về Đông Cung.

“Đêm qua Thái tử đã không động phòng với ân nhân Thái tử phi của mình.”

“Sáng nay Thái tử phi vào cung gặp Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng không cho triệu kiến nàng. Sau khi Thái tử phi trở về Đông cung, nàng quỳ xuống kể lại những chuyện tình của ngày trước, Thái tử mềm lòng cho phép nàng.đứng dậy.”

Ta liếc nhìn y: “Ta vốn biết Vương gia mê thơ văn, coi thường tranh giành quyền lực, hôm nay phát hiện Vương gia nắm bắt tin tức lại nhanh như vậy.”

Tề Vương từ phía sau ôm lấy eo ta: “Bây giờ ta đã có Vương phi, đương nhiên muốn tranh giành vì Vương Phi.Tâm Thái tử vẫn luôn ngấp nghé nàng, ta không thể thua hắn, có phải không?”

Trước kia Tề Vương không có vốn để tranh giành ngai vàng, nay lấy ta nên được Tống gia ủng hộ, dã tâm lập tức bộc lộ.

Y hôn lên thái dương của ta, nói những lời yêu thương nồng nàn.

Rõ ràng là y muốn ngai vàng, nhưng lại nói nó là dành cho ta.

Ta tự tay bưng một bát thuốc cho y:“Đây là loại thuốc tốt để điều dưỡng thân thể, lúc trước ta chưa từng bắt mạch cho Vương gia, đêm qua mới biết Vương gia quả nhiên thể lực không tốt.”

Ta khéo léo nói chuyện, nhưng Tề Vương vẫn có chút xấu hổ, y biết ta y thuật cao siêu, nhưng khi uống thuốc lại do dự.

“Làm sao, người sợ thuốc có độc?”

Tề Vương cười khổ: “Vương phi, nàng có biết thân thể của ta làm sao lại yếu đuối không?”

“Mẹ ruột của Thái tử, chính là cố Hoàng hậu, trong khoảng thời gian Mẫu Phi mang thai ta đã cho bà uống thuốc khiến Mẫu Phi sau khi sinh ta thì chết vì khó sinh. Dù ta sống sót nhưng lại là một đứa trẻ bệnh tật yếu ớt.”

“Phụ Hoàng có rất nhiều hoàng tử, ta là người ít uy hiếp nhất.”

“Cho nên Vương gia không dễ dàng ra tay.” Ta nhẹ giọng trả lời: “Một khi ra tay đều là sát chiêu.”

“Thái tử bị ám sát rơi xuống vách đá trên đường trở về Kinh là bút tích của Vương gia đi?”

Ta nói điều này một cách thản nhiên như thể đang nói về việc trưa nay ăn gì.

Sau khi nghe điều này, vẻ mặt của Tề Vương thay đổi, cách nhìn ta không còn dịu dàng trìu mến như trước nữa mà trở nên phòng bị hơn.

“Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, có một số điều phu thê chúng ta phải nói cho rõ ràng.”

Ta duỗi bàn tay như ngọc móc vào cổ áo Tề Vương, tiến lại gần y, cùng y hơi thở triền miên: “Nếu muốn làm chuyện lớn, tốt nhất giữa chàng và ta không nên có bí mật gì.”

“Đương nhiên, ta cũng hy vọng Vương gia sức khỏe thật tốt, có thể đợi đến khi kế vị ngai vàng.”

Tề Vương là người thông minh, thấy vậy y cũng không giấu giếm nữa, trước tiên uống thuốc để tỏ lòng tin tưởng với ta, sau đó bộc lộ tiếng lòng của mình:

“Tiên hoàng hậu chết quá sớm, ta phải tìm người trút hận. Lý Thừa Nghị không phải vô tội, không phải bởi vì ả ngư nữ không hợp thời thế kia thì hắn đã chết ở vách đá.”

“Vương gia hận ả?”

“Không thể nói là hân.” Tề vương cười lạnh, “Nhưng bất cứ kẻ nào phá rối, ta đều sẽ giết.”

Sự tàn nhẫn trong mắt y rất khác với vẻ dịu dàng mà y thường giả vờ.

“Chúng ta không cần phải ra tay. Lâm Ngư và Thái tử sẽ tự làm hại lẫn nhau thôi.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Thái tử mất rồi mà có lại, lẽ ra hắn phải được hoàng đế yêu thương, nhưng khi trước hắn lại giả vờ mất trí nhớ, lừa dối hoàng đế. Bất chấp đại cục cưới một ả ngư nữ làm thái tử phi. Tuy rằng Hoàng đế ngoài mặt không lộ rõ nhưng trong lòng biết một vị thái tử như vậy không xứng kế thừa đại nghiệp.”

Ta bước tới bàn, tiện tay cầm một cán ngọc Như Ý trong quà chúc mừng của đại thần lên chơi đùa trong lòng bàn tay:

“Đàn ông các ngươi đều nói nhất định phải cưới được một người vợ hiền.”

“Có ‘vợ hiền’ như Lâm Ngư ở Đông Cung, lo gì thái tử không bị phế truất?”

17

Lần nữa nhìn thấy Lâm Ngư là đang ở trong cung yến, Lâm Ngư vốn đã là Thái tử phi nhưng vẫn không được Hoàng thất coi trọng.

Trong lúc riêng tư, các phi tần của Hoàng đế và gia quyến của các đại thần đều lén lút bí mật thảo luận về việc người dân làng chài là hạng người thô bỉ mất mặt như thế nào trong ngày đại hôn.

Thái tử cũng nghe được, vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh vững vàng, hận không thể nào cắt đứt mối quan hệ với Lâm Ngư ngay lập tức.

Đây chính là lý do tại sao kiếp trước hắn phải cố gắng hết sức để cưới ta.

Thái tử tuy được hoàng đế sủng ái nhưng lại mất tích nửa năm, hắn ở trong triều đã mất đi ưu thế từ lâu.

Vốn dĩ cưới con gái của một quan đại thần làm Thái tử phi sẽ giúp hắn nhanh chóng củng cố địa vị, nhưng bây giờ, ngồi vào vị trí Thái tử phi lại là một Lâm Ngư nghèo khó.

Lúc Thái tử cần nhất sự ủng hộ của gia đình Thái tử phi, sự giúp đỡ mà Lâm Ngư có thể cung cấp cho hắn có lẽ chính là cá khô mặn.

Lâm Ngư cũng nhận thấy rằng mình đang không được yêu thích, ả cho rằng tất cả những điều này là do xuất thân của ả thấp kém.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, ả cũng không thể trở thành thiên kim của một đại thần nào đó được nên ả quay ra căm ghét mọi người trong làng chài.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Lâm Ngư bí mật phái người tới phóng hỏa đốt làng chài, ả muốn tiêu diệt hết toàn bộ nơi đó.

Dường như chỉ cần làng chài không còn, xuất thân của cả có thể trở nên cao quý.

Ngọn lửa cháy suốt một ngày một đêm, cuối cùng chỉ có vài đứa trẻ và Nguyệt Ba trốn thoát.

Khi Nguyệt Ba đến Vương phủ để tìm ta giúp đỡ, nàng ấy đã đi cùng với một đại pháp sư có mái tóc gần như bị đốt cháy.

Vì thế ta đã đích thân đưa bọn họ đến Đại Lý Tự kiện Thái tử phi.

Đại Lý Tự Khanh không dám thẩm vấn thái tử phi nên đã lập một nơi xử án riêng.

Lâm Ngư nhìn thấy đại pháp sư trong công đường, vẻ mặt hoảng sợ, ước gì lưỡi của đại pháp sư bị lửa thiêu rụi.

Cái lưỡi của đại pháp sư vẫn còn đó, nhưng cháu trai của bà đã chết trong đám cháy.

Thế là đại pháp sư dùng cái lưỡi còn nguyên vẹn của mình kể lại cho Thái tử mọi chuyện Lâm Ngư đã làm ngày hôm đó:

“Ngày hôm đó, Thái tử rơi xuống biển, mặc hoàng bào có hình rồng, bên cạnh có kim bài của Đông Cung. Lâm Ngư nhìn thấy địa vị phi thường của người, liền cứu người vào bờ! Người thật sự cho rằng ả là một ngư dân tốt bụng sao? ”

“Ả ta là người phụ nữ kiêu ngạo và nham hiểm nhất làng chài chúng ta. Ả ta cứu Thái tử chỉ để trở thành Thái tử phi!”

“Ả trả ta hai lạng bạc để ta lừa người bằng một lời tiên tri, nói ả là chân mệnh thiên nữ của người, nếu người lấy ả sẽ có được thiên hạ!”

“Ta đã nói sai lời tiên tri! Cho nên cháu trai của ta đã bị ông trời bắt về. Ông trời đang trừng phạt ta! Để chuộc tội, ta sẽ kể lại mọi tội ác của Thái tử phi!”

Thái tử dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Ngư, mọi lời bào chữa của Lâm Ngư đều vô dụng.

Ả lo lắng đến mức ngất đi, ngỗ tác có mặt ở đây đều có chút kinh nghiệm về y thuật, bắt mạch phát hiện ả đã có thai.

Thái tử ngày này qua ngày khác đều không được, nhiều Thái y được mời đến đều nói rằng đó là di chứng của vết thương sau khi rơi xuống vách đá, không ai có thể biết được rằng hắn là bị kim châm của ta phế bỏ.

Nội gián ở Đông Công nói Thái tử âm thầm uống rất nhiều thuốc bổ, cuối cùng trong một đêm lấy lại được hùng phong, nhưng hùng phong chỉ là trong một khoảnh khắc, sau đó không bao giờ xảy ra nữa.

Nhưng chỉ một lần đó mà Lâm Ngư có thai?

“Điện hạ thật là lợi hại, Thái tử phi nhanh như vậy đã có con.”

Ta nói lời chúc mừng, nhưng lại vô cùng âm dương quái khí: “Điện hạ hẳn là rất có năng lực.”

Lý Thừa Nghị không lên được lâu như vậy, tâm tính cũng đã sớm vặn vẹo, hắn không tin chỉ một lần Lâm Ngư liền có thể mang thai.

Ánh mắt hắn nhìn bụng Lâm Ngư trở nên khắc nghiệt.

Ta nắm bắt mọi cảm xúc của hắn – cách đơn giản nhất để xúi giục một người đàn ông thay lòng đổi dạ với vợ mình là khiến hắn ta nghi ngờ đứa con trong bụng vợ không phải của mình.

Ta chỉ cần chôn cái gai này vào lòng hắn, sớm muộn gì Lâm Ngư cũng sẽ chết vì cái gai này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...