Thái Tử Phi Mười Tuổi !!? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-19 21:48:13
Ta vội hành lễ, đáp rằng Lục Lương Đệ đang ở cạnh Thái tử. Bà xong thở phào nhẹ nhõm, hỏi han mấy câu, dắt tản bộ dọc bãi săn.
“Phong cảnh nơi chẳng kém gì quê nhà. Chả trách hoàng thượng thích đến đây.”
Ta với tay hái một chiếc lá phong đỏ, ánh mắt bà đầy hoài niệm. Bà khẽ , khi nào rảnh sẽ dẫn về quê, ngắm lá phong thật sự của năm xưa.
Chúng cùng trở nơi các nữ quyến tụ họp.
Không chỉ Lục Lương Đệ đến, mà Đỗ tài nhân cũng theo đoàn bãi săn. Nàng sức khỏe yếu, đệm mềm phe phẩy quạt. Vừa chạm mắt , nàng đột nhiên mỉm .
Ta lập tức cảnh giác, đảo mắt quanh — Thái tử vẫn bên cạnh Lục Lương Đệ, rời nửa bước, lòng tạm yên.
Hoàng đế chinh tới bãi săn, chư tử vương, công tử hưng phấn dị thường. Khi Hoàng đế b.ắ.n mũi tên đầu tiên, cả đoàn lập tức thúc ngựa rừng.
Thái tử gương dẫn đầu. Sau khi rời , liền ở bên Lục Lương Đệ, vật từ nước uống đến đồ ăn đều qua tay mới đưa tới.
Giữa chừng, Đỗ tài nhân than nghén nặng, về lều. Ta âm thầm cho theo sát nàng, nhưng thật lâu thấy trở về.
lúc đó, tiếng hô thất thanh vang lên:
“Có thích khách!”
Tiếng binh khí va chạm, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm rền. Vệ binh Đông Cung xông tới:
“Thái tử phi! Mau rời khỏi đây! Bãi săn xảy biến!”
Tai như ù . Theo phản xạ, nắm chặt cổ tay Lục Lương Đệ:
“Lục tỷ tỷ, theo sát !”
Nàng sắc mặt tái nhợt, cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y buông.
Chẳng ai rõ chuyện gì xảy . Ngay cả Thái tử cũng thương nhẹ. Các nữ quyến tuy sợ hãi, nhưng trải qua biến cố, nên vẫn giữ bình tĩnh.
Vệ binh dồn chúng , hộ tống rút lui. Giữa hỗn loạn, lập tức nhận — kẻ địch chủ yếu nhắm Lục Lương Đệ.
Máu văng tung tóe, chẳng buồn ngoảnh , chỉ một lòng che chắn cho nàng. Giữa lúc , một tia nghi ngờ vụt qua đầu.
Không đúng!
Đỗ tài nhân rời , nhưng thị vệ nàng ? Tại trong hỗn loạn , một bóng của nàng xuất hiện?
Thích khách hẳn lường âm thầm sắp đặt, nên qua vài đợt xung kích, vẫn phá nổi phòng tuyến.
lúc đó, ngọn lửa bốc cao phía xa. Đám thích khách , đồng loạt bỏ trận địa, xông về hướng cháy.
Đó là khu lều của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Lục Lương Đệ che chắn giữa vòng . Nàng bỗng ôm bụng, sắc mặt nhăn nhó, Thanh Tiêu hốt hoảng:
“Máu! Chảy m.á.u ! Mau mời đại phu!”
Toàn run rẩy.
Ngay lúc đó, Cấm vệ quân đến nơi, khống chế cục diện. Người dẫn đầu chính là Thái tử.
Thấy Lục Lương Đệ động thai, Thái tử vứt kiếm, sắc mặt trắng bệch, vội ôm nàng dậy:
“A Từ, đưa Tình Phương !”
Ánh mắt và giao . Lạnh lẽo thấu xương.
Ta ngỡ bao năm, hiểu , nhưng khoảnh khắc mới nhận : hóa từng hiểu.
“Điện hạ, chẳng nên đang ở bãi săn ?”
Thanh kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu, rõ là của ai.
Thái tử nghẹn lời, đôi mắt như đang cầu khẩn. Ta liếc sang Lục Lương Đệ mặt mày trắng bệch trong lòng , đành nuốt giận.
Lửa nuốt trọn ngọn núi. Tiếng lá khô nát gót giày thật rõ ràng. Đỗ tài nhân thấy tới gần, cảnh giác lui :
“Ngươi... ngươi tới gì?”
Nàng ôm bụng, run rẩy lùi dần. Thanh Tiêu theo , kéo màn lều lên để nàng thấy cảnh bên trong — đám phản tặc theo phe nàng, xử trảm.
Mùi m.á.u tanh gay gắt tràn ngập. Đỗ tài nhân nôn đến trời đất nghiêng ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-phi-muoi-tuoi/chuong-5.html.]
Chờ nàng nôn xong, tiến gần, bóp cằm nàng, lạnh lùng hỏi:
“Ai cho ngươi lá gan, dám hết đến khác thách thức ?”
Toàn nàng run lẩy bẩy. Có lẽ nàng cũng hiểu, hôm nay là ngày tận .
Ta bật khẽ.
Năm xưa, nàng bắt tay với Vệ Hoài Sở, Giang Thượng Cung hại c.h.ế.t một sinh linh bé bỏng. Nay, trời đưa nàng tới tay . Báo ứng đấy thôi.
“Đỗ tài nhân mưu sát tại bãi săn, mưu đồ tạo phản, vì sợ tội nên tự vẫn.”
Ta lùi , đám thị vệ:
“Nghe rõ ?”
“... Rõ.”
Chưa kịp thêm lời nào, Đỗ tài nhân bịt miệng, treo cổ ngay trong trướng. Một xác hai mạng.
Thanh Tiêu lặng lẽ lau tay cho . Bước khỏi lều, một bóng rơi phịch xuống mặt — Thái tử.
Hắn lều, , sắc mặt trắng bệch như giấy.
“Vệ Từ, ngươi...”
Ta buông chiếc khăn dính máu, mỉm :
“Điện hạ, nợ m.á.u trả bằng máu.”
Đứa bé năm xưa c.h.ế.t oan là con của . Hắn nghĩ thai nhi của Đỗ tài nhân cũng vô tội. thế gian , gì chuyện vẹn?
Giết , đền mạng.
Toàn Thái tử run lên.
Còn , rời , hề ngoái .
06
Đỗ gia quy tội mưu nghịch, cả tộc tru di.
Nghe Vệ Hoài Sở đích dẫn binh bãi săn, vốn dĩ chịu tội liên đới. Nào ngờ cuối cùng trở thành công thần cứu giá. Một nước cờ hiểm, phản công Đỗ gia, giẫm lên xương m.á.u mà cao hơn một bậc.
Mùi m.á.u tanh còn kịp tan khỏi bãi săn, lặng bên ngoài lều của Hoàng đế.
Hoàng hậu nương nương... còn nữa.
Hóa , ngọn lửa đỏ rực là hậu quả của một màn mưu sát bất thành. Đám phản tặc mượn cớ săn b.ắ.n mà loạn, lửa cháy tràn núi. Hoàng hậu kế hoạch của trượng phu và trưởng tử . Chỉ khi mũi tên nhắm thẳng Hoàng đế, bà do dự đưa chắn.
Mũi tên xuyên n.g.ự.c bà, m.á.u đỏ thấm ướt xiêm y phượng bào.
Vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng quỳ sụp mặt bà, tay run rẩy vuốt ve mái tóc đẫm máu, giọng khản đặc, mang theo nỗi hối hận khôn cùng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Là trẫm nên để Tình Phương mạo hiểm... là trẫm nên giấu nàng... Đông Châu.”
Thì , Hoàng hậu nương nương tên là Đông Châu.
Khóc than dậy đất. Bà mở mắt cuối, nhi tử dốc lòng dạy dỗ, trượng phu từng thề nguyền bên gối. Cuối cùng, bà chỉ lặng lẽ nhắm mắt , như một cánh lá lìa cành theo gió.
Năm xưa, nơi quê nhà, họ từng là một gia đình khắng khít, lời dứt nối tiếp bằng nụ . Vậy mà mới năm năm, đế hậu chia lìa, phụ tử trở mặt, lòng tan rã.
Bà ánh chiều tà đỏ rực ngoài trướng, cố gắng gượng .
“Ta về nhà.”
Lá phong nơi quê cũ, Hoàng hậu nương nương rốt cuộc cũng lỡ hẹn với .
Đêm , hai tôn quý nhất thiên hạ cùng chìm trong bi thương vô tận.
Toàn thành phủ trắng, để tang Hoàng hậu.
Lục Lương Đệ động thai, cần tĩnh dưỡng. Nàng đòi giữ linh, chỉ yên lặng đến bên linh cữu tiễn biệt, ánh mắt yên bình đến lạ thường. Tựa hồ trong một đêm trở nên trưởng thành, hỏi chuyện Đỗ tài nhân, cũng chẳng truy vấn ai là hung thủ.