Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thẩm An An - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Vừa nhìn rõ người đàn ông ngồi trên giường là ai, Kỳ Ký như bị sét đánh, hất văng Ôn Ôn đang bám lấy tay anh ta.

 

Anh nhào tới trước mặt Lục Kiến Quốc, mặt mày tái mét, hạ giọng khẩn khoản:


“Lục tổng… sao ngài không báo trước để tôi còn đón tiếp… là tôi sơ suất rồi…”

 

Lục tổng cười khẩy, lạnh lùng cắt lời:

“Chẳng phải tôi là ‘ông già não tàn’ sao? Sao? Giờ mới nhớ ra à?”

 

Kỳ Ký toàn thân run rẩy, liên tục cúi đầu xin lỗi, rồi nắm lấy Ôn Ôn kéo dậy, nghiến răng nói:


“Lục tổng đừng tức giận… là nhân viên không hiểu chuyện! Tôi lập tức sa thải cô ta!”

 

Lục Kiến Quốc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kỳ Ký:

“Cậu bao che cho cấp dưới, bịa chuyện hãm hại người khác, đuổi viện trưởng cũ như chó. Còn dám nói mình đủ tư cách làm ăn với tôi?”

 

Kỳ Ký hoảng loạn, lùi lại, bỗng mắt lóe lên mưu tính:

“Lục tổng, ngài… ngài thích Thẩm An An sao? Cô ấy là vợ tôi! Nếu ngài thích, tôi… tôi có thể ly hôn để nhường cô ấy cho ngài…”

 

Câu đó vừa dứt, tôi cứng đờ cả người.

 

Mà Lục tổng thì giận đến râu tóc dựng đứng, giơ tay tát cho Kỳ Ký một cái nảy lửa:


“Cậu tưởng ai cũng giống cậu, đều bẩn thỉu hèn hạ sao? Tôi xem trọng Thẩm tiểu thư là vì năng lực và nhân phẩm của cô ấy, không phải để cậu dâng như món hàng!”

 


Kỳ Ký choáng váng, loạng choạng lùi lại, gắng gượng chống đỡ. Nhưng lúc này, Ôn Ôn lại bất ngờ móc ra một đoạn ghi âm, cười rạng rỡ như chiến thắng.

 

Đoạn ghi âm ấy không chỉ ghi lại toàn bộ kế hoạch của Kỳ Ký hại tôi, còn có cả những lời tình tứ giữa hắn và cô ta.

 

Âm thanh vang lên, tất cả nhân viên xung quanh sững sờ.


“Trời ơi, hóa ra viện trưởng thật sự là vợ của Kỳ tổng, còn cái cô Ôn Ôn kia mới là kẻ thứ ba!”

 

“Đúng là cặn bã… tự tay hãm hại vợ mình vì một con hồ ly!”

 

“Đáng đời! Giờ thì bẽ mặt trước cả ngành rồi nhé!”

 

Kỳ Ký nghe đến điên cuồng, giật lấy điện thoại của Ôn Ôn đập nát, rồi điên tiết gào lên:

“Cô dám âm thầm ghi âm hại tôi?!”

 

Nhưng Ôn Ôn cũng không yếu thế, trừng mắt cãi lại:

“Nếu không phải anh c.ư.ỡ.n.g é.p tôi, tôi có làm những chuyện này không? Anh bức tôi thành người như vậy, giờ lại muốn phủi tay?”

 

Nói rồi, cô ta giơ tay tát ngược lại Kỳ Ký một cái.


Hai người xé xác nhau như chó mèo giữa đám đông nhân viên và khách VIP.


Lục tổng nhíu mày vì phản cảm, quay đầu dặn bảo vệ chuẩn bị xe rời đi. Kỳ Ký thấy vậy, vội vàng bò theo, đập vào cửa kính xe van cầu xin:


“Lục tổng! Xin ngài cho tôi một cơ hội nữa… là tôi nhất thời hồ đồ! Tôi chấp nhận rút khỏi ngành… chỉ mong ngài tha cho đám nhân viên vô tội…”

 

Lục Kiến Quốc nhìn hắn khinh bỉ:

“Viện dưỡng lão đã bị cậu biến thành ổ chuột thế này, công ty cậu còn đáng tin được sao?”


“Cậu tự biết phải làm gì. Nếu không… tôi sẽ đích thân ra tay.”

 

Nói rồi, xe chậm rãi lăn bánh. Nhưng trước khi cửa kính kéo lên, ông quay sang tôi, ánh mắt ôn hòa:

“Thẩm tiểu thư, nếu có ý định quay về làm việc trong nước, tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào.”

 

“Còn tên họ Kỳ kia… hắn không xứng với cô.”


 

Ngày hôm sau, Kỳ Ký bị bắt quỳ gối trước cổng nhà Lục tổng suốt 4 tiếng chỉ để cầu xin một cuộc gặp.

 

Công ty nhanh chóng rơi vào hỗn loạn. Tài sản tan thành mây khói. Viện dưỡng lão bị thu hồi, thay tên đổi chủ.


Tôi, lúc ấy đã lên máy bay sang Bắc Âu.

 

Chuyến bay đưa tôi đến một cuộc đời mới – một nơi không có phản bội, không có sự vùi dập, nơi tôi có thể làm lại từ đầu.

 

Loading...