Thâm Cung Nội Chiến
Chương 3
10
Dần dà Quý phi cũng nhận ra, Hoàng thượng cùng nàng trong chuyện giường chiếu, bộc phát lực bất tòng tâm.
Đúng rồi, Hoàng thượng mỗi lần tới nơi này của ta, tuy chưa bao giờ qua đêm, nhưng ta luôn luôn có biện pháp khiến hắn mệt mỏi hết sức.
Thông minh như quý phi, nàng làm sao có thể không nhìn ra đầu mối?
Mà chưa bao giờ nhìn ghi chép ở kính sự phòng như nàng, lại sai người trực tiếp mang ghi chép tới, tự mình tra cứu.
Thấy phía trên viết từng lần một tên “Thẩm Vân Thư”, nàng nổi giận.
Với tính tình nóng như lửa của nàng, nếu có gì không vui, làm sao có thể giấu?
Rất nhanh, liền nghe nói trong lúc Hoàng thượng cùng quý phi dùng cơm trưa, hai người đầu tiên là cãi vã, sau đó lớn tiếng ồn ào.
Lúc Trúc Tía cùng ta báo cáo, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Nàng nói, các cung nhân cũng đang lặng lẽ truyền tai nhau, đây là Hoàng thượng lần đầu tiên cùng quý phi gây gổ, cũng là lần đầu tiên không dỗ dành quý phi, trực tiếp phất tay áo rời khỏi cung Vị Ương.
Ta nhìn Trúc Tía mặt mày vui sướng, chỉ nhàn nhạt cười một cái, sau đó để cho nàng đốt tô hợp hương cho ta.
Hương này là hương hoàng thượng thích nhất, mỗi lần đốt, ta cũng để thêm vài miếng lê phía trên.
Rất nhanh, hương lê lan khắp nhà, mùi hương mát lạnh hơi ngọt trào ra toàn bộ Phượng Tê Cung.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng thượng rất nhanh sẽ tới thôi.
Chỉ là, Hoàng thượng còn chưa đến, quý phi liền tới trước.
11
Thời điểm cung nhân của nàng đẩy cửa Phượng Tê Cung, ta đang trang điểm.
Sợi tóc thật dài rủ xuống đất, cửa sổ giấy nửa mở nửa khép, một tia gió mát phất tới, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc theo gió khẽ bay lên.
Ta mặc y phục màu ánh trăng, đẹp giống như một bức họa.
Nàng nhìn ta, trong mắt toàn là đố kỵ cùng tức giận, hai tay hơi phát run.
Ta cũng không muốn nàng hành lễ, chẳng qua là chân trần đi qua trước mặt nàng, sau đó chuẩn bị quả vải mà Hoàng thượng thích ăn.
Ta nhẹ nhàng cầm lên từng trái vải đầy đặn, nhẹ nhàng lột vỏ, thịt quả tròn trịa trong suốt thực làm người ta vui vẻ.
Thế nhưng một giây kế tiếp, một mâm vải vừa được bóc ra toàn bộ đều bị đẩy, rơi vãi đầy đất.
Ta nhất thời luống cuống, đầy mắt đau lòng, quỵ xuống nhặt từng quả một.
Đường đường hoàng hậu, lại quỳ xuống nhặt quả vải?
Tất nhiên, là ta cố ý.
Cung nhân bên cạnh ta sớm đã bị cung nhân của quý phi đè lại, các nàng cúi thấp đầu, không dám nhìn cảnh ta bị bêu xấu.
Ta chân trần quỳ xuống đất, y phục bên ngoài vừa vặn tuột xuống, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, cùng với ——
Từng vệt máu ứ đọng trên cổ.
Từ Nguyệt Nhiêu nhìn thấy, trong nháy mắt giận không kìm được.
Nàng trực tiếp tiến lên, bóp cổ ta, cặp mắt đỏ bừng.
Ta chẳng qua là nhìn nàng, hoảng sợ rơi lệ, không nói một câu.
Nàng giận đến bật cười, nhìn ta rụt rè e sợ, nàng lại càng tức giận:
“Hừ, chớ giả bộ, bổn cung ghét nhất tiểu yêu tinh dối trá như ngươi! Giả bộ ngây thơ hồn nhiên quyến rũ hoàng thượng!
“Hoàng hậu thì như thế nào? Ngươi chẳng qua chỉ là do hắn hứng thú nhất thời mà thôi! Hắn đã từng nói: thiên sanh tài tử giai nhân phối, chích tiện uyên ương bất tiện tiên*. Hắn cũng đã thề, đời này hắn chỉ thích một mình ta.
(*dịch: Trời sanh tài tử giai nhân hơp, nguyện làm uyên ương không làm tiên)
“Ta muốn nhìn một chút, hôm nay Tống Hoài Cẩn không có ở đây, còn có ai có thể bảo vệ được cho ngươi?”
Tiếp theo, một cái tát trực tiếp rơi vào trên mặt ta, trên da thịt trắng như tuyết nhất thời in hằn năm dấu ngón tay..
Tất cả cung nhân cũng kinh ngạc, không dám thở mạnh.
Xông vào cung hoàng hậu thì cũng thôi đi, còn dám ra tay đánh hoàng hậu…
Cái này đã không chỉ là ngang ngược phách lối, còn là tội lớn đủ tru di cửu tộc.
Một giây kế tiếp, một bạt tai nữa sắp rơi xuống, ta nhắm mắt thật chặt.
Trong lòng lại đang tính thời gian, sắp rồi, chút nữa thôi…
Quả nhiên, một đôi tay chặn nàng lại.
12
Thân ảnh trước mắt gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, mà trên mặt hắn rõ ràng mang thêm bảy phần tức giận:
“Quý phi, nàng ấy là hoàng hậu của trẫm!
“Sao nàng dám đi quá giới hạn?!”
Quý phi trừng mắt nhìn Hoàng thượng, nhìn Hoàng thượng kiên định bảo hộ ta.
Đột nhiên rơi xuống một giọt lệ, từ từ thua trận.
Nàng buông tay ra, ỉu xìu xoay người, không còn chút hung hăng như lúc mới tới.
Hoàng thượng nhìn, lo lắng bưng mặt ta, hỏi ta có sao không.
Ta lao vào trong ngực của hắn, nước mắt như mưa, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Cuối cùng, ta nắm lấy vạt áo hắn, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mang theo chút nức nở, gọi hắn “Tống ca ca” .
Quả nhiên, ta cảm nhận được thân thể hắn có chút xao động.
Mà ánh mắt hắn nguyên bản ngập tràn thương yêu, giờ lại xen lẫn vài tia dục vọng.
Quý phi nghe được ta kêu Hoàng thượng “Tống ca ca”, mới vừa bình phục lại tâm tình, lại trong nháy mắt nổi giận.
Nàng liều mạng đem châu báu ngọc khí trong cung của ta đập phá.
Mà tranh chữ danh gia hoàng đế khổ cực tìm cho ta, càng bị nàng xé tan thành từng mảnh.
Không đợi hoàng đế cùng mọi người kịp phản ứng, nàng lưu lại một câu “Tống Hoài Cẩn, ngươi chỉ có thể là của ta”, liền vội vàng rời đi Phượng Tê Cung.
Mà ta, tay bưng mâm vải nhặt lên từ mặt đất, chân trần quỳ xuống bên chân hắn, đau lòng rơi nước mắt:
“Tống ca ca, đều là Vân Thư vô năng, ngay cả quả vải Tống ca ca thích nhất cũng không bảo vệ được.”
Hắn thở dài một cái, xoa đầu, sau đó ôm ta đứng dậy, bất đắc dĩ nói:
“Nàng sao lại ngốc như vậy, thật khiến trẫm đau lòng.”
“Nàng đường đường là hoàng hậu trung cung, thế nào có thể bị quý phi đánh? Ủy khuất lớn như vậy, nếu là trẫm không có ở đây, nàng liền nhịn?”
Ta nhìn, mặt chôn chặt vào ngực hắn, sau đó nhỏ nhẹ nói:
“Vân Thư chỉ biết, tỷ tỷ là người trong lòng Tống ca ca, cho nên dù có ủy khuất, cũng không muốn để ca ca khó xử.
“Tống ca ca, ngàn vạn lần không nên vì vậy giận cá chém thớt tỷ tỷ có được hay không?”
Ta biết, điều hắn mong muốn, chẳng qua là tất cả mọi người thần phục thôi.
Dù là minh diễm quý phi, từng là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Nhưng bây giờ hắn là đế vương, tuyệt không cho phép một người đàn bà tới khiêu khích hắn.
Quả nhiên, mi mắt hắn khẽ nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn ta ôn nhu như hồ nước:
“Quý phi lúc nào mới có thể hiểu chuyện giống như Vân Thư đây?”
Hắn để ta ở giường nhỏ, sờ gò má phát sưng của ta, ôm ta thật chặt.
Sau đó kéo rèm xuống, kích động hôn lên môi ta:
“Vân Thư, sinh cho trẫm một hài tử được không?”
13
Dĩ nhiên ta sẽ không sinh con cho hắn.
Đêm trươc khi vào cung, ta đã uống thuốc tránh thai, trong vòng ba năm sẽ không có thai.
Nhưng trong hoàng cung này, còn có rất nhiều người muốn sinh con.
Đây là lần đầu tiên hắn qua đêm ở trong cung của ta.
Mà từ đó về sau, hắn lại là không chút kiêng kỵ ngủ lại trong cung của ta.
Mỗi tháng ta luôn có mấy ngày không thoải mái, những lúc đó ta lại tiến cử những cung phi khác cho Hoàng thượng.
Mà quý phi nương nương bị cấm túc một tháng.
Chỉ là kĩ thuật thổi tiêu của quý phi, tất nhiên cực tốt, lại làm sao có thể lãng phí?
Mấy ngày sau, quý phi nhân lúc Hoàng thượng đi qua, thổi một bài “Tương tư”, liền lại bắt được trái tim Hoàng thượng.
Hoàng thượng đẩy cửa Vị Ương Cung bước vào, ngày đó lại không đi ra nữa, liên tiếp bảy ngày sau đều ở chỗ của quý phi.
Lúc Trúc Tía bẩm báo cho ta, ta đang luyện chữ.
Trên tất cả các tờ giấy, chỉ có một chữ.
Tĩnh.
14
Bên cạnh, là các loại sách sử đang đọc dở.
Những lúc Hoàng thượng không có ở đây, ta pha trà luyện chữ, một người ngược lại cũng tùy ý sung sướng.
Ta cũng thường xuyên tới cung của Thái hậu di mẫu.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được ta thu thập các tin tức bên ngoài..
Lúc mật thư ngoài cung được truyền tới, ta vừa vặn đọc tới một câu trong “Thượng thư”:
“Nhân tâm duy nguy
Đạo tâm duy vi
Duy tinh duy nhất
Doãn chấp quyết trung”
(dịch: tâm của người thì nguy, tâm của đạo thì vi, phải giữ cho tâm tinh thuần và chuyên nhất thì mới đạt được mức trung – theo wiki)
Mới vừa đem mật thư thả vào trong lửa, nhìn nó hóa thành tro bụi, quý phi Từ Nguyệt Nhiêu liền cùng Hoàng thượng và các phi tần chạy tới.
Mà quý phi mới vừa thấy ta, thanh âm bén nhọn đã vang khắp toàn bộ cung điện:
“Hoàng hậu Thẩm Vân Thư to gan, lại dám câu dẫn Định Quốc Công công tử, ý đồ tư thông, dâm loạn hậu cung!”
15
Ta nhìn nàng nổi điên, không tự chủ nhíu mày một cái.
Tạ Yến Chi người này, ta còn chưa nghĩ ra xử lí hắn thế nào, hắn đã vội vàng chạy tới gây sự.
Hoặc là nói, quý phi nương nương lần đầu tiên biết sợ.
Nàng quá sợ, sợ thật sự có người cướp đi sự sủng ái của Hoàng thượng.
Cho nên nàng nóng nảy.
Vội vàng đến mức dù là hy sinh Tạ Yến Chi – người yêu nàng nhất, cũng phải loại bỏ ta.
Ta khẽ mỉm cười, nghiêng đầu, hoạt bát nhìn Hoàng thượng:
“Tống ca ca, quý phi nương nương nói cái gì? Vân Thư nghe không hiểu?
“Vân Thư thích ai nhất, Tống ca ca chẳng lẽ không biết sao?”
Tròng mắt Tống Hoài Cẩn tối lại, tựa như muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh bị Từ Nguyệt Nhiêu nhanh nhạy nói trước:
“Đường đường hoàng hậu lại không biết liêm sỉ, lại định riêng tư gặp lại tình lang ngày xưa, nếu không phải nhị công tử nhà Định Quốc Công trung thành tận tâm, chẳng phải là hậu cung sẽ bị ngươi quấy phá lật trời?
“Hoàng thượng, ta Từ Nguyệt Nhiêu tuy kiêu căng chút, nhưng tấm lòng của ta đối với hoàng thượng có thiên địa chứng giám.
“Không giống một vài người, bề ngoài thanh thuần ngây thơ, ngấm ngầm câu dẫn bề tôi của hoàng thượng, yêu mị vô sỉ.”
Trúc Tía gấp đến độ mặt đỏ bừng, muốn vì ta nói chuyện, thế nhưng ta ra hiệu cho nàng lui về phía sau.
Ta buông quyển sách vừa đọc xong xuống, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hoàng thượng, cung cung kính kính hành lễ.
Sau đó nhìn quý phi, trực tiếp đặt câu hỏi:
“Quý phi nương nương, Bổn cung nể tình ngài vào cung sớm, hầu hạ Hoàng thượng cũng lâu, lúc này mới tôn kính ngài, kêu ngài một tiếng tỷ tỷ.
“Thế nhưng tỷ tỷ bên trái một câu câu dẫn, bên phải một câu tư thông, người không biết, còn tưởng rằng đây không phải là hậu cung, mà là một nơi ô uế nào đó.
“Tỷ tỷ ngài vừa là nói Bổn cung cùng ngoại nam tư thông, chứng cớ đâu?”
Trong mắt Từ Nguyệt Nhiêu lộ ra vẻ đắc ý, sau đó để cho cung nhân trình lên một phong thư.
Là chính Tạ Yến Chi tự tay viết, nói ngày hôm qua hắn mới vừa vào cung gặp hoàng thượng, ta liền phái người mời hắn đi ra giữa hồ gặp mặt nói chuyện cũ.
Sau khi nghe, hắn sợ vỡ mật, vội vàng báo cho Hoàng thượng.
Ta nhìn tờ giấy này, cười không ngừng lại được, thật giống như thấy được chuyện cười thế kỉ.
Quý phi cau mày, tựa như đang nhìn một người ngu.
Sau đó không nhịn được vỗ vỗ tay, một tiểu cung nữ lạ mắt lật đật quỳ xuống, hô to oan uổng:
“Hoàng thượng, quý phi nương nương, nô tỳ cái gì cũng không biết. Ngày đó thấy Hoàng hậu nương nương tâm loạn ưu tư, lúc này mới nghe lệnh đi tìm Tạ Yến Chi.
“Hoàng hậu nương nương, còn sai nô tỳ đưa thiếp thân khăn tay cho hắn.”