Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tham Niệm

Chương 1



1.

Ngày tôi đầy rẫy những vết thương trở về Bắc Kinh, trợ lý của Chu Tấn Nhiên đến sân bay đón tôi.

Khi tôi đến, bầu không khí trong phòng VIP đang rất náo nhiệt.

Khi đến gần thì nghe thấy tiếng của Chu Tấn Nhiên: “Từ Niệm Sơ có chút tiến bộ, trông đã an phận thủ thường không ít.”

“Tính cách kiêu ngạo của cô ta đáng lẽ ra nên được dạy dỗ từ lâu rồi.”

“Giang nữ thần nói không sai, bây giờ nhà họ Từ phá sản rồi, cô ta cũng không phải thiên kim tiểu thư nữa.”

“Còn bướng bỉnh như lúc trước thì ai nhường nhịn cô ta nữa?”

“Chỉ đáng thương cho Tấn Nhiên, người ta càng bám lấy cậu ấy không buông.”

Chu Tấn Nhiên khinh bỉ cười một cái: “Sao tôi có thể không biết? Cô ta là đồ bám dai như đỉa.”

Khi câu nói của anh ta vừa dứt thì tôi cũng đẩy cửa bước vào.

Đám người vốn dĩ đang cười nói vui vẻ cũng đột nhiên yên lặng.

Tôi từ trong mắt họ nhìn thấy sự kinh ngạc, bất ngờ và không thể nào tưởng tượng được.

Cô thiên kim tiểu thư bốn tháng trước còn vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo. Bây giờ lại tiều tụy, gầy gò, giống như dân tị nạn vừa trốn thoát khỏi địa ngục.

Giang Nhược, người vẫn luôn rộng lượng và đàng hoàng lên tiếng quan tâm: “Niệm Sơ, sao cô lại thành như vậy rồi? Mau vào đi…”

Nhưng tôi đứng đó không động đậy.

Cũng không giống như lúc trước nhìn thấy Giang Nhược ngồi bên cạnh Chu Tấn Nhiên thì lập tức thể hiện sự không vui ra mặt.

Sau đó thì bị vài ba câu của Giang Nhược làm cho tức giận, giận dữ khóc lóc với Chu Tấn Nhiên.

Những cuộc tụ tập vui vẻ luôn kết thúc trong không vui, chính vì thế có rất nhiều người không thích tôi.

Nghĩ đến những điều này tôi chỉ cảm thấy tức cười.

“Em đứng ở đó làm gì? Còn không mau vào!”

Chu Tấn Nhiên nhíu mày nhìn tôi, biểu cảm trên mặt là sự ghét bỏ và không nhẫn nại mà tôi vô cùng quen thuộc.

2.

Tôi rũ mắt xuống, nở nụ cười nhạt.

“Chu Tấn Nhiên, cảm ơn anh để trợ lý Lâm đến sân bay đón tôi.”

“Từ Niệm Sơ?”

“Hôm nay tôi đến chính là muốn trả lại một món đồ cho anh.”

Tôi từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa qua đó.

Đó là một sợi dây chuyền bình thường của nhãn hàng xa xỉ.

Cũng là món quà sinh nhật duy nhất mà Chu Tấn Nhiên tặng tôi trong nhiều năm như vậy.

Tôi rất thích, rất trân trọng, chỉ có ngày sinh nhật mới nỡ lấy ra đeo.

Nhưng bây giờ tôi không cần nữa.

Chu Tấn Nhiên không nhận, mặt lạnh lùng ngồi ở đó mím chặt môi.

Tôi do dự một lúc rồi đặt cái hộp lên trên bàn.

“Niệm Sơ, tay của cô…”

Một cô gái ở gần tôi nhất, kêu lên một tiếng nhỏ.

Ánh mắt của Chu Tấn Nhiên lập tức rơi xuống tay tôi.

Mu bàn tay toàn là những vết thương bị rách, ngón tay nõn nà ban đầu cũng bị ma sát đến nổi rất nhiều bọng máu.

Nó lại bị bong vảy, vặn vẹo biến dạng vô cùng xấu xí.

Tôi thu tay lại vào trong tay áo, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tấn Nhiên.

“Chu Tấn Nhiên, hôm nay tôi đến còn một chuyện cuối cùng.”

“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến cho người khác hoảng sợ.

“Những năm nay bám lấy anh, chắc đã khiến anh cảm thấy rất phiền đúng không?”

Tôi cười tỏ ý xin lỗi với anh ta.

“Quá khứ là do tôi không hiểu chuyện, quá tùy hứng, thật xin lỗi anh.”

“Sau này sẽ không vậy nữa.”

Nói xong, tôi không ở lại nữa mà quay người đi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi phòng, Chu Tấn Nhiên lại gọi tôi lại.

“Từ Niệm Sơ.”

“Cô tốt nhất nói được làm được, đừng có mà nói dối, tự vả mặt bản thân.”

Bước chân của tôi dùng lại nhưng không quay đầu.

“Được.”

3.

Đêm nhà tôi xảy ra chuyện, tôi còn đang ở nước ngoài.

Người ba thương tôi nhất không thể cứu được.

Không bao lâu, mẹ đã thanh toán hết tất cả tài sản.

Trực tiếp đến Mỹ nhờ cậy cậu.

Bỏ lại tôi, chỉ có một căn hộ nhỏ.

Tôi không oán hận bà ấy bỏ lại tôi, trái lại phải cảm ơn bà ấy không thể tôi lưu lạc ngoài đường.

Chiếc giường này rất nhỏ nhưng so với tầng hầm chèn ép bảy, tám người một căn ở nước ngoài không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Tôi ngủ một giấc ngon nhất trong bốn tháng nay.

Cho đến khi tiếng chuông cửa làm tôi tỉnh giấc.

Khi ở trong mắt mèo nhìn thấy Chu Tấn Nhiên, tôi có chút bất ngờ.

Nhưng rất nhanh lại nhớ đến, anh ta có một căn hộ cũng ở đây.

Tôi mở cửa ra, không đợi anh ta lên tiếng đã nói: “Xin lỗi, tôi lập tức dợn đi, căn hộ này tôi sẽ gọi môi giới bán giúp.”

“Từ Niệm Sơ, cô có ý gì?”

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, sau khi tôi nói ra câu này thì sắc mặt của Chu Tấn Nhiên lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Hôm nay tôi dọn ngay, đảm bảo không để anh nhìn thấy tôi nữa.”

Nói xong, tôi liền lấy điện thoại ra liên lạc cho môi giới.

Cuộc gọi vừa kết nối, Chu Tấn Nhiên đột nhiên giật lấy điện thoại vứt mạnh xuống đất.

“Chiêu lạc mềm buộc chặt này cô đã dùng bốn năm rồi, còn chưa đủ sao?”

“Bán nhà dọn đi? Sau đó nửa đêm lưu lạc ngoài đường, khóc lóc gọi điện cho tôi để cầu cứu.”

“Cuối cùng dọn đến chỗ tôi một cách đương nhiên, có phải không?”

“Từ Niệm Sơ, cô có thể có chút tiến bộ không, có thể đừng giở những chiêu này nữa được không?”

Tôi nhìn điện thoại vỡ tan tác ở trên sàn, vô cùng đau lòng.

Mấy tháng đó, việc no bụng cũng đã là hy vọng xa vời.

Chiếc điện thoại di động này là chiếc điện thoại cũ được bà chủ nhà tặng khi tôi trở về Trung Quốc.

Tôi khom người xuống, cố gắng nhặt những mảnh vỡ.

Chu Tấn Nhiên lấy một bóp tiền vứt cho tôi: “Đi mua một cái mới đi, tôi đền cho cô.”

“Để đỡ cho cô kiếm cớ bám lấy tôi.”

Anh ta nói xong thì đóng cửa rời đi.

Tôi nhìn bóp tiền ở dưới đất, cười một lúc thì nước mặt lại rơi.

Cuối cùng tôi vẫn mua một chiếc điện thoại rẻ nhất.

Anh ta nói không sai, hai người không nợ nhau là tốt nhất.

Tôi gọi điện thoại cho trợ lý Lâm, gọi anh ta đến lấy bóp tiền của Chu Tấn Nhiên đi.

“Cô Từ, rất xin lỗi, nhưng lúc này tôi thật sự không đến được.”

“Có thể phiền cô đưa bóp tiền đó đến công ty được z`không?”

Tôi suy nghĩ một lát: “Được, chút nữa tôi sẽ đưa đến.”

4.

Trợ lý Lâm tắt điện thoại, nhìn về phía Chu Tấn Nhiên đang đứng ở trước cửa sổ.

Tuy không hiểu vì sao Chu Tấn Nhiên lại ra hiệu anh ta nói như vậy.

Nhưng anh ta có thể mơ hồ cảm nhận được.

Anh Chu hình như không ghét cô Từ như bản thân anh nghĩ.

“Mua thuốc chưa?”

“Mua rồi, đều ở đây hết.”

Trợ lý Lâm nhanh chóng đưa túi giấy ra.

Đều là những loại thuốc trị vết thương ngoài da và trị sẹo, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho cô Từ.

Chu Tấn Nhiên gật đầu: “Cậu ra ngoài đi.”

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, điện thoại của lễ tân gọi đến phòng làm việc của thư ký.

Trợ lý Lâm gõ cửa đi vào, cẩn thận lên tiếng.

“Anh Chu, cô Từ đã gửi giao hàng đưa đến…”

Lời của anh ta còn chưa dứt, ngọc thạch chặn giấy đột nhiên bị người đập mạnh xuống sàn nhà.

Trợ lý Lâm cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

Một lúc sau, Chu Tấn Nhiên lại cười một tiếng: “Được thôi, mấy tháng không gặp, cô ta thật sự có bản lĩnh rồi.”

5.

Sau khi treo nhà cho phía bên môi giới tìm người mua, tôi tạm thời tìm một khách sạn giá rẻ để ở lại.

Chu Tấn Nhiên không đến tìm tôi nữa, trái lại vô cùng khác thường công khai đi cùng với Giang Nhược.

Thỉnh thoảng có người gọi điện thoại cho tôi.

“Niệm Niệm, có phải cậu gây nhau với Chu Tấn Nhiên rồi không?”

“Giang nữ thần có phải sắp gả cho Chu Tấn Nhiên không?”

“Nghe nói hôm qua bọn họ đã đi xem nhẫn cặp…”

Tất cả tôi đều không trả lời.

Chỉ nhìn qua gương cái bụng hơi nhô lên của mình, lại gọi điện thoại cho môi giới, hạ giá nhà xuống năm mươi nghìn.

Tôi muốn rời khỏi Bắc Kinh sớm chút, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, không quay về nữa.

Đứa bé trong bụng là một sự cố ngoài ý muốn.

Đợi khi tôi phát hiện thì đứa bé đã ba tháng rồi.

Bác sĩ nói thai nhi đã thành hình, phát triển vô cùng tốt, đã có tay nhỏ, chân nhỏ.

Khi tôi nằm ở đó, nước mắt đột nhiên chảy ra.

Nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định bỏ đứa bé.

Có lẽ cũng là do ý trời, khi chuẩn bị phẫu thuật, không biết ở đâu lại xảy ra bạo loạn, truyền đến tiếng bom nổ, sau đó cả bệnh viện đều bị cúp điện.

Đứa bé này cứ như thế ở lại.

Tôi an ủi bản thân, ít nhất bố của thằng bé là một người đàn ông phương Đông rất tuấn tú.

Chu Tấn Nhiên vứt tôi ở một đất nước xa lạ đầy bạo loạn.

Một người phụ nữ đơn thân xinh đẹp sẽ gặp phải hiểm hoạ như thế nào, không cần nói cũng biết.

Bị bán đến phố đèn đỏ để làm gái đứng đường thấp kém nhất, cuối cùng nhiễm bệnh mà chết.

Hay là đi theo một người đàn ông.

Khi tôi dùng tiếng Trung lớn tiếng cầu cứu người đàn ông đó, thì đã tiếp nhận bước tiếp theo do số phận an bài.

Mà khi anh ấy đưa tay ra giúp tôi, quỹ đạo của vận mệnh cũng đã hoàn toàn lệch hướng.

Ba ruột của đứa bé trong bụng tôi là một người đàn ông phương Đông tuấn tú có tiền đến mức khiến người căm phẫn.

Nói chung là tốt hơn Chu Tấn Nhiên.

Đây chẳng phải là một sự thương xót mà số phận dành cho tôi hay sao.

Chương tiếp
Loading...