Thẩm Trầm Âm
Chương 3
10
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Bùi Lâm Sâm.
Lúc được hắn đỡ ngồi lên sô pha, mùi rượu đã quấy loạn tinh thần của tôi.
“Xin lỗi…..”
Tôi có chút chậm chạp xin lỗi: “Trước đây, em chưa từng uống…”
“Không cần xin lỗi, tôi nói rồi, bất kể như nào người xin lỗi cũng không nên là em.”
Bùi Lâm Sâm hơi nới lỏng cà vạt:
“Nói đến hơi mạo phạm, nhưng kỳ thật tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc em tại sao lại thích Bùi Lăng Xuyên?”
Vô số hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu tôi, ký ức cùng men say lẫn lộn thành phức tạp.
Tôi nghĩ đến đồ ăn vặt Bùi Lăng Xuyên đưa tới lúc đói bụng, nghĩ đến năm mười lăm mười sáu tuổi tôi mặc lễ phục không đẹp bị mọi người cười nhạo.
Nghĩ đến cái nơ bướm hắn cẩn thận thay tôi thắt xong lại sửa sang lại.
Nghĩ đến nụ hôn đầu ẩm ướt trong phòng thay đồ tối tăm.
Cuối cùng lại chỉ phun ra một câu: “Bởi vì, anh ấy thắt nơ bướm rất đẹp…”
Tình yêu hắn từng cho tôi cũng chân thành tha thiết mãnh liệt.
Chỉ là cuối cùng đều thay đổi.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện Bùi Lâm Sâm chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt tôi.
Nhìn tôi từ trên cao xuống.
“Một năm nay, mỗi lần cậu ta thất hứa, đều tìm tôi làm thay, lấy đi quà của em, đưa em về nhà… Là chắc chắn tôi sẽ không làm cái gì sao?”
Bùi Lâm Sâm vừa nói vừa cúi người xuống:
“Không bằng đêm nay, cũng do tôi làm thay đi.”
“A Âm, tôi thắt nơ bướm so với cậu ta còn đẹp hơn, em sẽ rất thích.”
Hơi thở của hắn vang lên bên tai, vừa nóng vừa ngứa.
Cà vạt chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn hoàn toàn cởi xuống, từng vòng quấn quanh cổ tay tôi, quấn hai tay tôi lại với nhau, kéo lên đỉnh đầu đè lại.
“Còn nhớ không A Âm, đây là cà vạt em tặng.”
Giọng nói của hắn vừa thấp vừa khàn, nụ hôn ướt át từ bên tai một đường đi xuống,
“Cậu ta không quý trọng, tự nhiên sẽ có người thay cậu ta trân trọng.”
Hơi thở Bùi Lâm Sâm càng nóng bỏng, mang theo ý dụ dỗ:
“A Âm, em sẽ từ chối tôi sao?”
“Trầm Âm và em không giống nhau, ngoại trừ anh, còn có ai sẽ yêu cô ấy?”
Tôi trầm mặc một lát gật đầu rồi lại lắc đầu.
Vì thế Bùi Lâm Sâm nở nụ cười: “A Âm, cho tới bây giờ cũng không phải chỉ có một mình Bùi Lăng Xuyên, em nhìn tôi xem.”
“Tôi sẽ yêu em thật nhiều.”
Trong phòng khách chỉ có một ánh sáng mờ.
Ngoài rèm cửa sổ nửa mở, ánh trăng chiếu vào cùng ánh đèn giao hòa cùng một chỗ.
Chính như tôi cùng Bùi Lâm Sâm giao hòa cùng một chỗ.
“Ngoan, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương như vậy……”
“Thật xinh đẹp, A Âm, thật xinh đẹp……”
Hắn vẫn nói trong khi đưa tay qua vuốt mái tóc rối tung của tôi.
Nâng một bên má tôi, vuốt ve, rơi xuống nụ hôn tinh tế dày đặc.
Dọc theo đường nét thân thể một đường đi xuống.
Bùi Lâm Sâm thở gấp thấp giọng hỏi:
“Tôi muốn nếm thử, được không?”
Đêm càng khuya, không khí trong biệt thự ngược lại càng thêm khô nóng.
Đến cuối cùng, tôi đã không thốt ra được từ ngữ hoàn chỉnh, chỉ có thể bám vào bả vai Bùi Lâm Sâm, bị hắn đưa theo làn sóng xóc nảy.
Mà tất cả âm thanh vụn vặt không thành điệu, đều bị môi lưỡi hắn hôn nuốt xuống.
Cho dù là một khắc đến tận sâu trong trời cao kia.
……
Khi tôi tỉnh dậy trời đã sáng.
Cơ thể chìm trong một mảnh mềm mại.
Bùi Lâm Sâm đã không thấy bóng dáng.
Suy nghĩ chậm vài giây mới phản ứng lại, tôi nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Đây là phòng ngủ của Bùi Lâm Sâm.
Trong nháy mắt phản ứng lại, ký ức tối hôm qua cũng tràn vào trong đầu.
Tôi nhịn không được khóc thành tiếng, Bùi Lâm Sâm nâng mặt tôi lên nói:
“Nếu như ngày đó là tôi ở đây, có lẽ tôi sẽ không thắt nơ bướm cho em.”
“A Âm, tôi sẽ trực tiếp dẫn em đi.”
Tôi lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, chống lưng bủn rủn xuống giường, đi tới cửa.
Cửa vừa bị kéo ra một cái khe, tôi liền nhìn thấy bên ngoài, vài bước bên ngoài cửa cầu thang.
Bùi Lăng Xuyên và Bùi Lâm Sâm mặt đối mặt.
Đuôi mắt Bùi Lăng Xuyên đỏ lên, trong mắt trải rộng tơ máu.
Lúc mở miệng, giọng nói luống cuống tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí mang theo chút buồn rầu: “Tôi biết, tôi biết…”
“Anh bảo A Âm đi ra gặp tôi.”
“A Âm, em đi ra gặp anh –”
“Không có phép tắc gì cả.”
Bùi Lâm Sâm không nhìn hắn, chỉ nghiêm túc gấp chiếc cà vạt nhăn nhúm trong tay.
Ngữ khí lãnh đạm:
“Tối hôm qua chị dâu cậu mệt muốn chết rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Cả người Bùi Lăng Xuyên cứng đờ tại chỗ, trong nháy mắt giống như bị móc sạch linh hồn.
Một lát sau, cảm xúc trong mắt hắn từng chút từng chút bị thay thế, biến thành căm hận mãnh liệt.
Hắn nhìn Bùi Lâm Sâm, gằn từng chữ:
“Bùi Lâm Sâm.”
“Chỉ có A Âm tin tưởng loại người như anh còn có chân tình.”
“Lúc trước ba mẹ thiên vị tôi, để cho anh phát sốt suýt chút nữa chết ở dưới biển — anh dám nói anh trăm phương ngàn kế lừa cô ấy lên giường, không phải vì để trả thù tôi sao?”
11
Cách một cánh cửa, tôi im lặng đứng trong phòng.
Giọng nói Bùi Lăng Xuyên rõ ràng hữu lực đập vào lỗ tai tôi, như là sấm sét đột nhiên nổ vang.
Nhưng cái loại cảm giác luống cuống giống như thân ở giữa đại dương mênh mông này chỉ kéo dài trong nháy mắt ngắn ngủi.
Rất nhanh tôi phản ứng lại, dụi dụi mắt.
Bày ra một khuôn mặt hoàn mỹ vừa mới tỉnh ngủ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai người bên ngoài cơ hồ cũng đồng thời quay đầu lại.
Vẻ mặt bối rối chợt lóe lên trong mắt Bùi Lâm Sâm.
Khi phát hiện vẻ mặt tôi không có gì khác thường, lại rất nhanh khôi phục lại vẻ ôn nhu thâm tình như tối hôm qua.
Hắn nói: “Em tỉnh rồi, A Âm, tối hôm qua em có mệt không?”
Bùi Lăng Xuyên ở một bên vành mắt càng đỏ hơn.
Hắn bước một bước về phía trước.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Nhất thời Bùi Lăng Xuyên sắc mặt trắng bệch: “A Âm, em nghe anh giải thích.”
“Không có gì để giải thích.”
Tôi nhìn đôi mắt tràn đầy đau đớn của hắn, nhẹ giọng nói:
“Tối hôm qua là Diêu Bối Bối gửi tin nhắn cho em, cô ấy nói anh uống say, muốn em đón anh về nhà, em mới đi. Em đứng ở ngoài phòng đã nghe hết rồi.”
Bùi Lăng Xuyên nhẹ nhàng lắc lư một cái giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Anh không phải…… Anh và Diêu Bối Bối đã nói rõ ràng rồi, anh và cô ta sẽ không bao giờ liên lạc nữa……”
Hắn nhìn tôi như đang cầu xin:
“A Âm, anh tìm em cả đêm –”
“Nhưng chúng ta đã chia tay.”
Giọng nói của tôi vô cùng bình tĩnh,
“Bùi Lăng Xuyên, anh đã sớm đoán được, kỳ thật em biết hết tất cả, nhưng cái gì cũng không nói.”
“Tựa như anh cùng đàn em của anh nói như vậy, ngoại trừ anh, không còn ai sẽ yêu em, cho nên anh mới như vậy không kiêng nể gì sao?”
Môi Bùi Lăng Xuyên cơ hồ không thấy một tia huyết sắc.
“Không phải, anh không phải. A Âm, anh yêu em, anh yêu em…”
Đột nhiên Bùi Lâm Sâm cười nhạo một tiếng: “Bày ra bộ dạng đáng thương này, cậu muốn diễn cho ai xem?”
Hắn nói xong đi tới thân mật giúp tôi sửa sang lại mái tóc rối loạn.
Lại gấp váy ngủ lại đặt xuống.
Bùi Lăng Xuyên bị kích thích đến đỏ cả mắt, hắn mạnh mẽ đi về phía trước hai bước, lạnh lùng nói:
“A Âm, em đừng bị anh ta lừa! Bùi Lâm Sâm căn bản anh ta không phải –”
Lời còn chưa dứt Bùi Lâm Sâm đột nhiên xoay người.
Một quyền đánh vào cằm hắn.
Bùi Lăng Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau hai bước, trượt dọc theo mặt tường ngồi dưới đất.
Bùi Lâm Sâm bình tĩnh chỉnh lại vạt áo, thậm chí còn tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, đặt vào lòng bàn tay tôi, nói một câu:
“A Âm, giúp anh giữ.”
Lúc này mới cúi người xuống, túm lấy vạt áo em trai hắn, lại một quyền hung tợn đánh lên.
“Ân oán của hai chúng ta thì chúng ta giải quyết, cứ khăng khăng muốn đổ lên người A Âm, không cảm thấy mất mặt sao?”
12
Bùi Lâm Sâm tuyệt đối không nương tay, Bùi Lăng Xuyên cũng hung hăng đánh trả.
Kết quả chính là hai người đều vào bệnh viện xử lý vết thương.
Bùi Lâm Sâm bị thương nhẹ hơn rất nhiều, sau khi xử lý tốt mu bàn tay và gò má trầy da cũng chỉ có khóe mắt hơi phiếm màu xanh.
Hắn đứng ở hành lang thần sắc bình tĩnh phân phó thư ký:
“Để ba mẹ tôi ở nước ngoài nghỉ phép cho tốt, chuyện hôm nay cũng không cần truyền ra làm phiền bọn họ.”
“Vâng, Bùi tổng.”
Thư ký hơi cúi người, rất nhanh xoay người rời đi.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn Bùi Lâm Sâm từng bước đi tới trước mặt tôi, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi.
Hắn nhẹ giọng gọi tôi: “A Âm.”
Tôi đưa đồng hồ trong tay qua: “Anh Bùi, trả lại cho anh.”
Hắn khẽ mím môi thần sắc có chút bất đắc dĩ:
“Em gọi anh là gì?”
「……」
“Rõ ràng tối hôm qua đã sửa lại xưng hô rồi, bây giờ còn phải sửa lại sao?”
Một số hình ảnh tối qua trong nháy mắt đập vào đầu.
Bên cửa sổ sát đất ánh trăng chiếu xuống, tôi nắm chặt rèm cửa sổ tung bay, mặt đầy nước mắt.
Bùi Lâm Sâm dùng đầu ngón tay cạy hàm răng tôi ra, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng tự cắn mình.”
“Ngoan.”
“Vậy so với cái này, đổi tên cũng không khó như vậy, đúng không, A Âm?”
Tôi giống như một khúc gỗ trôi trong đại dương mênh mông, chỉ có thể luống cuống ôm chặt hắn, lúc mở miệng giọng nói run rẩy không ra gì:
“Anh……”
Gần như cùng một lúc với lời đề nghị này.
Cả người tôi cũng bị khoái cảm cực hạn nuốt chửng.
……
Lấy lại tinh thần, đoạn ký ức tối hôm qua khiến tai và cổ tôi đỏ thành một mảnh.
Nhưng trong lòng tôi lại yên tĩnh như một hồ nước đóng băng.
Bùi Lâm Sâm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “A Âm, anh yêu em.”
“Bùi Lăng Xuyên không biết quý trọng, em nên có sự lựa chọn tốt hơn –”
Hắn hơi dừng lại một chút, cầm lấy tay tôi, dán vào ngực hắn.
Lòng bàn tay ấm áp cùng da thịt dán vào nhau, phía dưới là một trái tim đang đập mạnh.
“Anh sẽ cho em tình yêu thật sự.”
Chữ yêu ở chỗ các người, là từ dễ dàng nói ra như vậy sao.
Cho dù là lừa gạt.
Cho dù là nói dối.
…… Bùi Lâm Sâm.
Tôi nuốt cảm xúc lan tràn xuống, rút tay về đang muốn mở miệng.
Đột nhiên cửa phòng khám mở ra.
Y tá vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra: “Cô Thẩm, anh Bùi ở bên trong nói đau, cô không ở cùng anh ấy sẽ không xử lý vết thương được.”
Tôi quay đầu một giây sau tay lại bị Bùi Lâm Sâm nắm lấy.
“Vậy để cho cậu ta đau đi.”
Bùi Lâm Sâm lạnh lùng nói:
“Không biết kiểm điểm chính là cậu ta, ngoại tình cũng là cậu ta, bây giờ có tư cách gì ở chỗ này tỏ vẻ đáng thương?”
Cô y tá quay lại.
Cửa phòng bệnh lại một lần nữa khép lại.
“A Âm.”
Bùi Lâm Sâm nhẹ giọng gọi tôi:
“Em có nghe được lời Bùi Lăng Xuyên nói không?”
Đang là hoàng hôn, ánh mặt trời màu vàng đậm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bị khung cửa sổ cắt nửa.
Tôi quay đầu đi, nghi hoặc nhìn hắn: “Cái gì?”
Bùi Lâm Sâm nhìn chằm chằm vào mắt tôi, một lát sau khẽ lắc đầu:
“Không có gì.”
“A Âm, dọn đến ở cùng anh đi.”