Thầm Yêu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:43:34
"Chỉ là, hồi còn học, bạn bè đều nghĩ rằng và Trì Uẩn sẽ yêu ."
"Em cũng nghĩ ?"
"Ừm... Em nghĩ sẽ yêu cô , nhưng em cảm thấy... lẽ cũng từng thích cô , đúng ?"
Anh dùng một tay xách túi nilon đầy lá ngân hạnh, tay còn nắm lấy tay , chầm chậm : "Nếu thích cô , tại cầu hôn em?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
khẽ đáp: "Là vì... đây em cứu ạ?"
Tạ Trì sững .
Anh như thể rõ: "Em gì…"
dám nhắc , càng dám , chỉ nghiêng đầu ngắm hàng cây Ngân Hạnh bên đường.
Anh cuối cùng kìm mà khẩy một tiếng, dường như thất vọng đến tột độ, giọng điệu như trách mắng: "Thật vô lý."
Anh buông tay , thèm quan tâm nữa, sải bước .
Cho đến khi về đến nhà, vẫn với câu nào.
lẽ sai , hối hận vô cùng.
Rõ ràng hiện tại chúng đang , cuộc sống của hạnh phúc đến , chăm sóc , yêu chiều như thế, thích thích còn quan trọng gì nữa?
Dù thích khác thì chứ?
Chỉ cần chúng cứ như mãi, vờ như chẳng chuyện gì, hỏi, , miễn là vẫn thể ở bên , chẳng cũng ?
Tạ Trì khi im lặng luôn mang vẻ lạnh lùng xa cách.
Huống hồ gì bây giờ, chắc chắn thấy , cố tình tránh xa .
Anh như khiến sợ hãi, dám nũng với nữa, chỉ thể lặng lẽ theo , đôi mắt đỏ hoe đóng cửa thư phòng .
cúi đầu xuống, bất lực lau hai giọt nước mắt lăn dài má, xóa màn sương mắt.
15.
cửa phòng việc thêm vài phút.
Ngoài việc thấy nhận một cuộc điện thoại, giọng điệu mấy hòa nhã dặn dò vài câu ngắn gọn, thì còn bất kỳ động tĩnh nào khác.
lề mề về phòng, cuộn trong chăn, chua xót nghĩ thầm:
"Anh đang chiến tranh lạnh với ."
Chúng mới ở bên bao lâu chứ? Mới kết hôn bao lâu?
Phải rằng, để câu đó, cũng sợ hãi mà.
ý gì khác, chỉ là hỏi một chút thôi.
Chỉ hỏi một chút cũng ?
Càng nghĩ càng thấy tủi , rúc trong chăn thầm, cũng bao lâu, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ .
16.
đánh thức bởi cảm giác mát lạnh mắt.
Trên mắt một chiếc khăn ẩm mát lạnh, cảm giác dễ chịu.
thể mở mắt , liền đưa tay định gỡ chiếc khăn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-yeu-loym/chuong-7.html.]
…
Tay chặn giữa trung.
Giọng của Tạ Trì trầm thấp, rõ ràng tâm trạng vẫn lên:
“Mắt sưng , chườm thêm một lúc nữa .”
Tâm trạng cũng khá hơn là bao, vẫn còn nhớ chuyện chọc giận khi ngủ, bèn lí nhí đáp một tiếng: “Ừm.”
Giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Chúng im lặng một lúc.
Anh nắm lấy cổ tay , giữ chặt, đợi thêm vài giây, mới lên tiếng:“Xin , thái độ lúc chiều của , xin em. …”
Giọng điệu đổi: “Em thấy sai ?”
sững một chút, nhanh chóng đáp: “Có.”
“, bởi vì em từng hỏi mà tự phủ nhận . Vậy em nên xin ?”
: “Có. Xin .”
“Hừm, thì… tha cho em.” Anh .
Anh đưa tay gỡ chiếc khăn xuống, lật mặt còn đắp lên mắt .
Anh chần chừ một lúc, hỏi: “Vậy là, em luôn nghĩ rằng lúc đó đến với em là vì áy náy, kết hôn với em cũng chỉ vì áy náy thôi ?”
thừa nhận, cũng phủ nhận, chỉ cúi mặt thêm một câu: “Xin .”
Thế là hiểu.
Anh hít sâu một , như thể thể tin nổi, giọng trầm xuống: “Sao em thể suy nghĩ kỳ lạ như ?”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay :
“Anh thừa nhận, lúc tỏ tình với em, thời điểm đó thời điểm nhất, cũng chẳng kinh nghiệm gì, còn bốc đồng, lẽ rõ ràng.”
“ mà, nếu thực sự giống như em nghĩ, thì khi chân em khỏi , nên ly hôn với em ?”
Lại dọa .
“Anh kiểu … Vì áy náy cảm kích mà đánh đổi hôn nhân và cả phần đời còn của .”
“Anh tỏ tình với em, là vì chờ kịp nữa, cũng là vì… Từ lâu đây, thích em .”
sững sờ, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn lên tiếng ngắt lời .
“Khi mới nhập học năm nhất, ngay đầu tiên thấy em cổng trường, thích em . Lúc đó chắc chắn liệu đó là loại thích mà cùng em xây dựng một gia đình , nhưng về … Anh luôn vô thức quan sát em, càng quan sát, càng cảm thấy, thực cũng thể chắc chắn...”
“... Chắc chắn rằng cùng em xây dựng một gia đình.”
“Anh vốn định đợi đến ít nhất là khi em 20 tuổi mới chuyện , tức là năm ba đại học của chúng . mà… Sau đó chờ nổi nữa, cũng vì một chuyện ngoài ý , nhưng đó là nguyên nhân chính.”
Nói đến đây, dừng một chút, giọng trầm thấp hơn.
“Hôm em cứu … Lúc em phòng phẫu thuật, cứ liên tục tự hỏi bản : Tại đường còn điện thoại? Cái cuộc gọi đó bắt buộc , cũng ai quan trọng gọi tới, thậm chí nội dung còn chỉ là mấy câu vô nghĩa. Tại ?”
“Cảm giác tự trách và đau khổ suýt nhấn chìm , nhưng khi cúi đầu hai tay dính đầy m.á.u của em, cảm thấy, thứ cảm xúc sâu sắc nhất trong lòng chính là sợ hãi.”
“Anh nhịn mà nghĩ đến tình huống tệ nhất. Nếu lỡ chân em thể hồi phục, sẽ em đôi chân, đưa em bất cứ em , dù em ghét cũng .”
“May mà… Em .”