Thần Kiếm Phong Đòn Gánh - Chapter 2
Cập nhật lúc: 2025-07-20 21:43:07
5.
Ta sớm chuẩn tâm lý, báo thù nhất định sẽ khổ. ngờ khổ đến thế.
Ta nhẫn nhục chịu đựng, ban ngày giả vờ mù Khương Huyên ăn xin, ban đêm mượn cớ dạy kiếm pháp, đánh cho một trận tơi bời.
Hắn dãi dầu sương gió, cần kiếm tiền, quả thật nhanh.
Ngày nọ, cửa quán trọ, húp mì soàm soạp. Bên trong, ba tử của tiểu tông môn đang lớn tiếng bàn luận trong đại sảnh.
"Thượng Thanh Thần quân oai phong lẫm liệt bao! Nắm giữ bốn biển, Đan Phượng, nhất mỹ nhân tiên giới bầu bạn."
"Thời thế tạo hùng mà thôi, ngươi chúng nhặt Thuần Quân Thần kiếm chứ."
"Thuần Quân Thần kiếm vẫn lạc, đời còn Thần kiếm nữa, nếu , kẻ nên đại nghiệp lẽ chính là chúng , ha ha."
Khương Huyên thấy, thì thầm với : "Xem kìa, Thần kiếm trùng tên với ngươi , nó oai phong lẫm liệt, còn ngươi thì thảm hại thế ."
Ta như khi, giả chết.
Ban ngày một lời nào với tên nhóc , mất giá lắm!
Có lẽ đêm qua đánh quá mạnh, khiến bộ óc ngu độn của càng trở nên tệ hơn. Hắn gắt gỏng: "Thuần Quân, ngươi gì chứ!"
Đáng hận! Lẽ đêm qua nên đánh c.h.ế.t luôn!
Người tu tiên tai mắt tinh tường, ba tử tiểu tông môn mặt đầy châm chọc bước đến cửa.
"Cái đống đồng nát sắt vụn cũng gọi là Thuần Quân ư? Thật buồn đến rụng răng!"
"Thời buổi ngay cả ăn mày cũng đeo kiếm ? là phế nhân xứng phế kiếm."
Khương Huyên vốn đang tủm tỉm, tranh cãi với bọn họ. một trong đó đầu óc minh mẫn, chân tay cũng chẳng khéo léo, đạp một cú .
Khương Huyên , giống một Kiếm tu, thích đánh . Ta từng thấy tay tổn thương khác. Vốn tưởng cũng sẽ nhẫn nhịn cho qua, ai ngờ rút kiếm dậy.
Không, là rút lên.
"Các ngươi sỉ nhục thể, nhưng đừng sỉ nhục kiếm của !"
6.
Khương Huyên một kiếm hất văng vũ khí của kẻ ăn bậy bạ, vô cùng kinh ngạc: "Ta mà lợi hại đến thế ?"
Sau đó như tiêm m.á.u gà mà hưng phấn, chiêu tự khen.
Bước lên hất.
"Ta cũng trai quá mất!"
Trạm Én Đêm
Quay bổ.
"Sống kiệt, c.h.ế.t cũng thành quỷ hùng!"
Treo kiếm đ.â.m thẳng.
"Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu!"
Thơ là thật. đánh mấy tên tép riu cần hùng hồn đến thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-kiem-phong-don-ganh/chapter-2.html.]
Rõ ràng quá mười chiêu là thể giải quyết ba , mà dùng tới ba mươi chiêu.
Khi ba đất lóc thảm thiết, liên tục xin . Khương Huyên một tay đặt lưng, một tay chỉ kiếm lên trời, quần áo rách nát tả tơi, thần sắc cố vẻ cao thâm: "Hãy nhớ kỹ thanh kiếm hôm nay đánh bại các ngươi, tên là 'Phá Thương Phong'!"
Khoảnh khắc đó, cảm thấy nát vụn. Ngượng đến tê dại cả chuôi kiếm, tìm một khe hở nào đó để chui , nhưng quái lạ chút sảng khoái.
Đi phố, lẩm bẩm: "Kiếm pháp ngươi dạy lợi hại thế , sẽ là Thuần Quân Thần kiếm thật chứ?"
"Dám cùng ngươi đồ sát thần linh, ngươi cho rằng chỉ là phàm kiếm ư?" Ta tức giận đến mức kiếm dựng lên, chuẩn đánh .
Hắn theo phản xạ che đầu, cúi lưng xin , đặt về bên hông. Nhanh gọn lẹ.
"Tưởng là theo cốt truyện nâng cấp dài tập, trang ban đầu chỉ tạm thời mạnh mẽ, cần nâng cấp đổi. Tuyệt đối ý coi thường ngươi, là kẻ hèn mắt thấy núi Thái Sơn. Biết sớm lợi hại thế , mấy hôm nhịn cái gì? Đánh bọn chúng chẳng như c.h.é.m dưa thái rau ?" Nói xong như một con khỉ, miệng "hừ hừ ha hê", thể thoắt ẩn thoắt hiện, chạy điên cuồng qua hai đầu con phố dài.
Người phố tấm tắc ngạc nhiên: "Tên điên ? Còn mang theo một thanh kiếm, là một Kiếm tu đó!"
Ta treo ở hông , lắc lư qua .
Khương Huyên hỏi: "Còn chiêu thức nào trai hơn nữa ?"
Ta gầm nhẹ: "Cút!"
Thượng Thanh năm đó trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t , để giờ đây chịu nỗi đau khổ .
Đều tại Thượng Thanh!
Thật nóng lòng g.i.ế.c !
7.
Kể từ khi là Thần kiếm, Khương Huyên liền ngày đêm mơ mộng hão huyền, âm mưu một bước lên tiên.
Cách một bước lên tiên thì , nhưng cách một bước lên trời thì thừa.
lúc trời đổ mưa, Khương Huyên cam lòng hỏi: "Tiểu Phá , một chuyện hỏi, trời mưa thì ngươi kêu 'ào ào', trời nắng la ' phơi nắng', gió thổi thì 'ù ù ù', điều thật là hỏng thiết lập của kiếm, hợp phong thái thường ngày của ngươi, chẳng lẽ là một loại chú ngữ tăng tiến kiếm thuật?"
Ta chút do dự: " ."
"Phương pháp tu luyện của thần kiếm quả nhiên độc đáo ai sánh bằng."
Kể từ ngày đó, Khương Huyên mỗi khi trời mưa, giữa sự kinh ngạc của , điên cuồng lao dầm mưa, hét lớn: "Ào ào!"
Mỗi khi trời quang, tự xoay ba vòng, lẩm bẩm một cách thần kinh: "Ta phơi nắng!"
Bên ngoài gió lớn ào ào, nhất quyết ngoài, phồng má: "Ù ù ù!"
Ta thường xuyên ngưỡng mộ da mặt của , dường như còn kiên cố hơn cả kiếm của .
Đương nhiên, lừa thôi, thì thể tăng công lực .
Bốn trăm năm , đóa dã hoa ồn ào bên cạnh kiếm luôn gọi như . Nó còn nữa, kiếm ngược chút quen, luôn cảm thấy trống vắng. Giờ Khương Huyên, dường như khá hơn .
Nhìn giữa cơn gió lớn há miệng, ngậm một ngụm đất trông ngốc nghếch, kiếm chắc chắn.
Thật sự khá hơn ?
Chắc là .