Thần Tử Hoang Cổ
Chương 112
Chương 112
“Hộ đạo nhân!” Vẻ mặt Dương Bàn chợt biến đổi.
Lần này gã chỉ để phân thân đến, bởi vậy không có hộ đạo nhân đi theo.
Nhưng gã không ngờ sau lưng Quân Tiêu Dao còn có một hộ đạo nhân ẩn nấp.
Hơn nữa xem uy lực ra chiêu kia thì tuyệt đối không phải Thánh Nhân có thể so sánh.
“Đáng chết!”
Trong mắt Thanh Long quốc chủ ngưng tụ ra sự hoảng sợ xưa nay chưa từng có.
Tiếng đàn sát nhận kia làm Thánh Nhân như ông ta cũng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cả người tràn ngập hàn ý.
“Thiên Long Hoàng Quyền!”
Thanh Long quốc chủ gầm nhẹ một tiếng, thực lực Thánh Nhân Cảnh hoàn toàn bùng nổ, một hư ảnh Thanh Long lao ra cùng với quyền phong của ông ta, làm chấn động cả vòm trời!
Nhưng kết quả lại là...
Phốc!
Sát nhận lướt ngang, đầu rơi xuống đất!
Thanh Long quốc chủ, chết!
…
Đường đường là Thanh Long Cổ Quốc quốc chủ đứng đầu Tứ Đại Cổ Quốc, lại bị một chiêu phong hầu, đầu lăn xuống đất.
Máu tươi bắn khắp trời cao, cực kỳ đẹp đẽ nhưng thê lương.
Tất cả mọi người ngây dại, không ngờ một Thánh Nhân lại dễ dàng bị hạ gục trong nháy mắt.
Đầu của Thanh Long quốc chủ rơi xuống đất, vẻ mặt ngưng tụ sự hoảng sợ, nghi hoặc, khó hiểu.
Cứ như đang hoang mang mình đường đường là Thánh Nhân, sao có thể bị một chiêu hạ gục trong nháy mắt?
Nhưng còn không chỉ như thế, thế tấn công của tiếng đàn sát nhận kia không giảm, tiếp tục lao về hướng bốn con rối Thánh Nhân.
Ầm vang!
Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.
Hai con rối Thánh Nhân trực tiếp bị phá hủy, bị cắt đứt ngang.
Hai con rối còn lại cũng bị thương nặng, dù chưa hoàn toàn giải thể, nhưng cũng đã phá thành mảnh nhỏ.
Toàn bộ chiến trường im lặng đến mức châm rơi cũng nghe được.
Đồng tử của Quan Quân Hầu hung hăng chấn động, lộ ra một tia không thể tin tưởng.
Hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao lại mạnh đến vậy sao?
Ban đầu Dương Bàn cho rằng, mặc dù Quân Tiêu Dao có hộ đạo nhân, phỏng chừng cũng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân.
Nói chung, cường giả cảnh giới càng cao thì càng không có khả năng nguyện ý làm bảo mẫu bên người.
Hiển nhiên thực lực của hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao không chỉ ở cảnh giới Thánh Nhân.
“Chẳng lẽ là một Thánh Nhân Vương?” Sắc mặt Dương Bàn rất khó coi.
Từ khi trở thành Quan Quân Hầu tới nay, gã còn chưa bao giờ ăn lỗ nặng như vậy.
Hiện tại, chiến lực cao cấp phe gã hầu như đã mất sạch, hai con rối tổn hại còn lại cũng gần như không còn sức chiến đấu gì.
Mà bên Quân Tiêu Dao, không đề cập tới hộ đạo nhân thực lực kh ủng bố, chỉ tính đến Thánh Nhân cũng đã có ba vị.
Hơn nữa quân đội của Bạch Hổ Cổ Quốc và Huyền Vũ Cổ Quốc đều quay ngược mũi giáo.
Quan Quân Hầu đã mất đại thế.
Nhìn thấy cục diện này, Dương Bàn hít sâu một hơi và nói: “Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đối nghịch với bản hầu gia, không bằng hiện tại chúng ta đều lui lại một bước, thế nào?”
Dương Bàn cũng không ngốc, đã đến nước này, nếu vẫn cứng rắn thì kẻ có hại chính là gã.
“A, trước đó không phải còn rất cường thế à, hiện tại lại thối lui một bước?” Quân Tiêu Dao lạnh lẽo trào phúng.
“Quân Tiêu Dao, bản hầu gia là cho ngươi mặt mũi, là địch với ta không có chỗ tốt gì!” Vẻ mặt Dương Bàn âm tình bất định mà nói.
“Bản Thần Tử muốn mặt mũi của ngươi sao, hơn nữa, kẻ địch của ta nhiều như vậy, còn thiếu một gã sai vặt nuôi ngựa như ngươi sao?” Quân Tiêu Dao hờ hững nói.
Hắn không cần nhiều lời nữa, chỉ giơ tay tìm tòi.
Khí huyết kim sắc cuồng mãnh lao lên trời, hóa thành một tượng thần kim sắc sinh động như thật, cứ như có thể trấn áp thiên hạ.
Đối mặt với phân thân của Quan Quân Hầu, Quân Tiêu Dao không cần vận dụng đại thần thông gì, chỉ trực tiếp chụp một cái qua thì có thể giải quyết cuộc chiến.
“Quân Tiêu Dao, ngươi đang tự đào mồ chôn mình!” Dương Bàn gầm lên giận dữ, cũng phát ra đại thần thông của mình.
Nhưng chỉ có một phân thân như gã, cả Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng không ở bên cạnh thì làm sao có thể địch lại Quân Tiêu Dao?
Phụt!
Quân Tiêu Dao ấn một chưởng xuống, trực tiếp chụp phân thân của Dương Bàn thành vụn máu, tan xương nát thịt.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
Phân thân của Quan Quân Hầu bị một chưởng chụp chết như vậy.
“Thần Tử Quân gia đã mạnh đến mức này sao?” Rất nhiều tướng lãnh đều giật mình.
Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Quân Tiêu Dao mấy cấp, nhưng giờ phút này nhìn thấy tư thái sinh mãnh của Quân Tiêu Dao thì trong lòng cũng có cảm giác tim đập nhanh.
Cũng vào lúc Quân Tiêu Dao chụp nát phân thân của Dương Bàn.
Xa ở Bàn Võ Thần Triều, trong một cung điện rộng lớn kim bích huy hoàng, mây tía bừng bừng, muôn hình vạn trạng.
Tiếng gầm lên giận dữ truyền ra từ trong đó: “Quân Tiêu Dao, Dương Bàn ta thế bất lưỡng lập với ngươi!”
Nghe giọng nói đó, sắc mặt những thị nữ tùy tùng ngoài cung điện tái nhợt, lộ ra kinh hoàng.
Nếu Dương Bàn tức giận thì còn kh ủng bố hơn cả ác quỷ Tu La.
“Hình như ta nghe thấy tên của Thần Tử Quân gia, hầu gia sinh ra thù hận gì với hắn vậy?” Một ít hạ nhân kinh hồn táng đảm, thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, trong cung điện truyền đến giọng nói lạnh như băng của Dương Bàn: “Người đâu, truyền lệnh của bản hầu gia, tung ra tin tức, Quan Quân Hầu Dương Bàn ta sẽ ước chiến với Quân Tiêu Dao của Quân gia ở đỉnh Tử Cấm Thành hoàng cung thần triều!”
“Thời gian định ở ngày Võ Minh Nguyệt tuyển chọn phò mã, bản hầu gia phải hung hăng đạp Quân Tiêu Dao dưới chân trước mặt tất cả thế lực Tiên Vực!”
Nghe được lời này, tất cả tôi tớ chung quanh cả tòa cung điện đều thạch hóa, mở to hai mắt nhìn, hít hà một hơi.
Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến với Thần Tử của Hoang Cổ Quân gia.
Đây không phải chuyện nhỏ gì, nếu truyền ra thì sẽ nhấc lên gợn sóng cực lớn!
Hơn nữa thời gian lại chọn vào ngày Võ Minh Nguyệt kén phò mã, đến lúc đó Bàn Võ Thần Triều sẽ nóng hổi đến cỡ nào.
Rồi sẽ có bao nhiêu thế lực bị hấp dẫn đến đây?
Không cách nào tưởng tượng...
“Một hồi thịnh thế thiên kiêu tranh bá sắp kéo ra mở màn, hy vọng hầu gia có thể cười đến cuối cùng.” Một lão người hầu than nhẹ mà nói.
Mà lúc đó, ở phía Chu Tước Cổ Quốc.
Quân Tiêu Dao cũng không biết Dương Bàn đã tức giận đến muốn ước chiến với hắn.
Nhưng cho dù biết, phỏng chừng Quân Tiêu Dao cũng sẽ không có gợn sóng gì.