Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thần Tử Hoang Cổ

Chương 115



Chương 115 

Sau khi nghĩ kỹ kế hoạch kế tiếp, Quân Tiêu Dao trực tiếp một mình ngồi trên liễn xa do Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo, rời khỏi Quân gia, đi đến Bàn Võ Thần Triều. 

Hắn cũng không dẫn đám người Quân Trượng Kiếm theo, thậm chí không có cả Quân Linh Luông. 

Bởi vì lần này, Quân Tiêu Dao muốn hành động đơn độc, cũng không tiện mang theo bọn họ. 

Ngay sau khi Quân Tiêu Dao rời khỏi Quân gia. 

Toàn bộ Tiên Vực cũng dần nổi lên gợn sóng. 

Bởi vì Bàn Võ Thần Triều truyền ra tin tức, nửa tháng sau, ở Tử Cấm Thành hoàng đô Bàn Võ Thần Triều sẽ tổ chức yến hội long trọng. 

Bàn Võ Thần Triều sẽ mời các thế lực khắp Hoang Thiên Tiên Vực đến. 

Đến lúc đó, Bàn Võ Thần Triều cũng lựa chọn ra phò mã của Võ Minh Nguyệt từ vô số những tuấn kiệt trẻ tuổi trong các thế lực. 

Tin tức này vừa truyền ra thì mây mù tứ phương lại di chuyển, vô số thế lực đều bắt đầu lên đường, các loại lâu thuyền, liễn xa, cổ thú phi hành thỉnh thoảng xẹt qua không trung, lao về hướng Bàn Võ Thần Triều. 

Bàn Võ Thần Triều là một thần triều bất hủ có nội tình cường đại, nếu có thể liên hôn với trưởng công chúa của họ và trở thành phò mã thì có thể xem như kết minh. 

Những đạo thống đỉnh cấp muốn kết minh với Bàn Võ Thần Triều để nâng cao một bước. 

Mà thế lực bất hữu lại muốn biến Bàn Võ Thần Triều thành minh hữu của mình. 

Dù sao một bàn tay vỗ không ra tiếng, cho dù là thế lực bất hữu cường đại, nhưng nếu không có thế lực hữu hảo thì cũng có bị nguy cơ bị những bất hủ đạo thống khác vây công. 

Bởi vậy rất nhiều thế lực đều dao động, chuẩn bị để đệ tử môn hạ đi thử vận khí. 

Càng đừng nói trưởng công chúa thần triều kia có dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhân khí vốn đã rất cao, mỹ danh truyền xa ở Hoang Thiên Tiên Vực. 

Hai loại nguyên nhân chồng lên nhau, khiến cho thanh thế của yến hội Bàn Võ Thần Triều lần này cực kỳ to lớn. 

Nhưng ngay vào lúc tin tức này truyền ra. 

Ở Quan Quân Hầu phủ, Quan Quân Hầu Dương Bàn lại lên tiếng. 

Gã nói, nếu Thần Tử Quân gia không dám ứng chiến, vậy ngày sau gã sẽ tự bước lên sơn môn Quân gia để khiêu chiến. 

Tin tức lớn này vừa ra thì càng nhấc lên sóng to gió lớn. 

Rất nhiều người đều cảm thấy Quan Quân Hầu này không khỏi quá càn rỡ. 

Còn dám đi đến trước sơn môn Quân gia chặn người khác. 

Người trước đó đi đến sơn môn Quân gia khiêu chiến là Long Hạo Thiên, cỏ trên mộ phần gã đã cao năm trượng rồi. 

Rất nhiều nữ tu sĩ sùng bái Quân Tiêu Dao đều phẫn nộ. 

“Tên xấu xí Quan Quân Hầu kia là ghen ghét mỹ nhan thịnh thế của Tiêu Dao nhà ta!” 

“Không sai, thực lực hắn mạnh thì thế nào, chẳng lẽ không biết đây là một thời đại xem mặt sao?” 

“Hơn nữa thực lực của Tiêu Dao nhà ta cũng là vô địch trong cùng thế hệ, Quan Quân Hầu kia tính là cái gì?” 

... 

Hoang Cổ Khương gia, trong tộc địa. 

“Đáng giận đáng giận, quá đáng giận, tức chết người ta rồi!” 

Một bóng hình xinh đẹp lanh lợi giậm đôi chân ngọc, tức giận đến hai chùm đuôi ngựa sau cái đầu nhỏ cũng nảy lên. 

Một khuôn mặt nhỏ xinh xắn thanh tú lộ ra vẻ mặt hung hăng thật đáng yêu. 

“Lạc Ly, ngươi không tu luyện cho tốt thì sẽ luôn bị nhốt trong tộc địa đấy.” 

Cách đó không xa, Khương Thánh Y mặc một bộ tuyết y, tiên tư thướt tha đi tới, nhìn Khương Lạc Ly bày ra vẻ mặt hung dữ thì có chút đau đầu. 

“Hừ, Lạc Ly không nhịn được cục tức này, Quan Quân Hầu gì kia lại dám tản tin đồn như vậy ra để bôi đen Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly phồng má lên, vẻ mặt căm giận. 

“Tiểu nhân nhiều tác quái mà thôi, tâm tính của Quan Quân Hầu kia có tiếng ác liệt, cũng không cần để ý, Tiêu Dao hoàn toàn không để ý.” Khương Thánh Y nói. 

Chuyện Quan Quân Hầu ước chiến Quân Tiêu Dao đã lan truyền huyên náo khắp toàn bộ Tiên Vực. 

Tuy Khương Lạc Ly bế quan ở tộc địa, nhưng cũng có thể thông qua thị nữ để biết được tin này. 

“Không được, ta muốn xuất quan, đi đến Bàn Võ Thần Triều!” Khương Lạc Ly nói. 

“Ngươi đi làm gì, chẳng lẽ đi giành vị trí phò mã sao?” Khương Thánh Y nói giỡn. 

“Ta muốn đi trấn áp Quan Quân Hầu kia, hung hăng dẫm lên mặt hắn cho hết giận, xem hắn còn dám khiêu khích Tiêu Dao ca ca không!” Khương Lạc Ly lời lẽ chính đáng mà nói. 

“À? Chỉ thế thôi sao?” Khương Thánh Y hơi mỉm cười, hình như đã nhìn thấu Khương Lạc Ly. 

Khương Lạc Ly nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp cũng hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu, hai ngón bàn tay ngọc đan vào nhau. 

“Đương nhiên, tuy rằng biết Tiêu Dao ca ca không có khả năng đi giành làm phò mã, nhưng mà, lỡ như...” Khương Lạc Ly ấp úng nói. 

Thực hiển nhiên, Khương Lạc Ly sợ Quân Tiêu Dao sẽ đi dự tiệc, sau đó tranh đoạt vị trí phò mã, liên hôn với Võ Minh Nguyệt. 

Dù sao Võ Minh Nguyệt cũng là tuyệt đại giai nhân cực kỳ nổi danh, hầu như không có nam tử nào nhìn thấy Võ Minh Nguyệt mà không động tâm. 

“Đây mới là mục đích chủ yếu của ngươi đúng không?” Khương Thánh Y cười nói. 

Giờ còn chưa liên hôn mà Khương Lạc Ly đã biến thành gà mái nhỏ bảo vệ con như vậy. 

Khương Lạc Ly bị nói vậy nên rất ngượng ngùng, vành tai trong trẻo đã đỏ ửng lên. 

“Được, vậy ta mang ngươi đến đó vậy.” Khương Thánh Y bất đắc dĩ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly. 

“Ây da, Thánh Y tỷ tốt nhất!” Khương Lạc Ly cười tươi đến mức đôi mắt xinh đẹp cũng cong thành vầng trăng non. 

Khương Thánh Y cũng khẽ mỉm cười, chỉ là sâu trong đáy mắt thoáng có một tia ảm đạm không thể nhận ra. 

“Cô nàng này thật sự rất thích Tiêu Dao...” 

... 

Mà bên kia, trong tộc địa của Hoang Cổ Diệp gia. 

Trên một đỉnh núi đồ sộ chót vót, một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng mặc lam sam đang ngồi xếp bằng. 

Nhưng vòm trời trên đỉnh đầu hắn ta lại như một màn đêm. 

Một dãy ngân hà lộng lẫy chảy xuôi trong màn đêm, trong sự xa hoa lộng lẫy lại mang theo một khí tức nguy hiểm cực độ. 

Thiếu niên này không phải người nào khác mà chính là Diệp Tinh Vân. 

Trong buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao, Diệp Tinh Vân đã bị Quân Tiêu Dao hung hăng chà đạp, mất hết mặt mũi. 

Nhưng Diệp Tinh Vân lại nhờ họa được phúc, thức tỉnh ký ức nào đó. 

Mà sau đó, tính cách của Diệp Tinh Vân cũng dần dần vô thức mà biến hóa, trở nên càng ngày càng trầm ổn, nội liễm. 

Không tâm cao khí ngạo, bộc lộ mũi nhọn như trước đó. 

“Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến, lấy tính cách của Quân Tiêu Dao thì tuyệt đối không thể vắng mặt.” Diệp Tinh Vân hơi nhíu mày lại suy tư. 

Tuy tính cách của hắn ta đã xảy ra chút thay đổi, nhưng hận ý vẫn không thay đổi. 

Hắn ta muốn trả thù Quân Tiêu Dao. 

Hắn ta cũng muốn cướp được Khương Lạc Ly. 

“Cũng được, lần này đi đến Bàn Võ Thần Triều một chuyến, vừa vặn có thể thăm dò thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao kia.” 

Chương trước Chương tiếp
Loading...