Thần Tử Hoang Cổ
Chương 22: Chuẩn bị buổi tiệc mười tuổi, lão gia gia trong nhẫn hiện thân
Nhìn Tiêu Trần kia trực tiếp bị tức đến ngất xỉu.
Tất cả con cháu Quân gia trên đấu võ trường đều rùng mình một cái.
Quân Tiêu Dao thực lực mạnh, mồm mép cũng không yếu.
Dăm ba câu đã làm Tiêu Trần tức giận đến thiếu chút nữa qua đời ngay đương trường.
Quân Tiêu Dao khẽ thở dài, có chút câm nín.
Lời hắn nói thật sự đều là thật.
Nói chung, người khí vận thêm thân giống như Tiêu Trần, sau khi bị phế tu vi, bị đoạt thiên phú thì thông thường sẽ bùng nổ tiểu vũ trụ.
Không ngừng gặp các loại kỳ ngộ, sau đó một đường trưởng thành, quét ngang tứ phương.
Nghĩ như vậy, Quân Tiêu Dao thật sự như muốn tốt cho Tiêu Trần.
“Người đâu, ném hắn ra ngoài sơn môn đi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Rất nhanh đã có thị vệ Quân gia tiến đến, kéo Tiêu Trần đã ngất đi.
Lúc này, bóng dáng của Quân Chiến Thiên đột nhiên hiện hóa ra từ hư không.
“Gia gia.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn đã sớm cảm nhận ra các tộc lão gồm Quân Chiến Thiên âm thầm chú ý hắn.
“Tiêu Dao, con có biết, lửa rừng đốt bất tận, xuân phong thổi lại sinh, nhổ cỏ phải trừ tận gốc.”
Sắc mặt Quân Chiến Thiên hơi nặng nề.
Ông ta sợ Quân Tiêu Dao dưỡng thành thói quen ngông cuồng tự đại mà khinh địch.
Buông tha kẻ địch như vậy cũng không phải quyết định sáng suốt gì.
“A, gia gia yên tâm, tôn nhi đều có tính toán.” Quân Tiêu Dao cười nói.
Quân Tiêu Dao không biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc sao?
Nhưng Tiêu Trần hiện tại chỉ là tồn tại như rau hẹ với hắn, lúc cần thì thu hoạch.
Quân Tiêu Dao chỉ thu hoạch long khí thôi, còn lâu lắm mới ép khô giá trị khí vận của Tiêu Trần.
Thu hoạch từng vụ từng vụ không thích sao?
Chờ đến cuối cùng không có giá trị thu hoạch, tự nhiên Quân Tiêu Dao sẽ chụp chết con ruồi bọ này.
“Trong lòng con có tính toán là được rồi, loại tiểu nhân vật này cũng không gây ra được sóng gió gì, kế tiếp còn thời gian một năm, con phải chuẩn bị cho tốt.” Quân Chiến Thiên nói.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu.
Điều mà Quân Chiến Thiên ám chỉ là buổi tiệc mười tuổi của hắn.
Đến lúc đó, Quân gia sẽ mời tất cả các thế lực tứ phương của Hoang Thiên Tiên Vực, khi ấy nhất định là một buổi thịnh yến người người chú ý.
Thậm chí còn có mẫu tộc của Quân Tiêu Dao, Hoang Cổ thế gia Khương gia cũng sẽ phái người đến.
Còn có mẫu thân Khương Nhu của hắn, bà luôn muốn đẩy hòn ngọc quý trên tay Khương gia cho Quân Tiêu Dao.
Ngoài ra, Quân gia cũng sẽ tuyên bố thân phận Linh Hào Tự Liệt vào bữa tiệc mười tuổi của hắn.
Đến lúc đó Quân gia sẽ chấn động kịch liệt một phen, các đại Tự Liệt nhất định đều có phản ứng.
Cho nên Quân Chiến Thiên muốn Quân Tiêu Dao chuẩn bị sẵn sàng.
“Gia gia yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm người, mẫu thân và phía Thập Bát Tổ thất vọng.” Quân Tiêu Dao chắc chắn mà nói.
Hắn cũng không quên, ở bữa tiệc mười tuổi còn có cơ hội đánh dấu.
Đến lúc đó có được khen thưởng, nói không chừng sẽ có trợ giúp lớn đối với sự gia tăng thực lực của hắn.
“Tất nhiên gia gia tin tưởng con.” Quân Chiến Thiên vừa lòng cười.
Phong ba việc này qua đi, Quân Tiêu Dao cũng về tới Thiên Đế Cung, chuẩn bị hoàn toàn luyện hóa luồng long khí này.
Bái Ngọc Nhi cũng tạm thời ở lại Thiên Đế Cung.
Nàng cũng có được một phần nhỏ long khí, hơn nữa bản thân có mang Chu Tước thần hỏa.
Thiên phú thực lực của Bái Ngọc Nhi cũng bùng nổ.
Quan trọng nhất là, hiện tại nàng đã khăng khăng một mực đi theo Quân Tiêu Dao, từ trong ra ngoài đều là dấu vết của Quân Tiêu Dao.
Cho dù Quân Tiêu Dao bảo nàng đi tìm cái chết, Bái Ngọc Nhi cũng sẽ không chần chờ chút nào.
Mà so sánh với Quân Tiêu Dao thu hoạch tràn đầy.
Giờ phút này Tiêu Trần hết sức thê lương.
Hắn ta chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình đã ở bên ngoài sơn môn Quân gia.
“Khụ khụ...”
Tiêu Trần gian nan đứng dậy, cả người đều là vết thương, còn có rất nhiều nội thương, gân mạch bị phế sạch, cốt cách đã tàn phá.
Có thể nói là thê thảm tới cực điểm.
Ở bên ngoài sơn môn Quân gia cũng có rất nhiều tu sĩ đang xem náo nhiệt.
Dù sao thì trước đó Tiêu Trần cũng cực kỳ kiêu ngạo mà tiến vào Quân gia.
Kết quả chưa qua bao lâu, hắn ta đã chật vật bị ném ra như thế.
“Hoàng tử Thanh Long Cổ Quốc bị phế rồi sao?”
“Hẳn là vậy, quả thực giống như con chó.”
“Ai bảo hắn không có mắt, còn dám đi trêu chọc Thần Tử Quân gia, phỏng chừng vị hôn thê nhà mình cũng chạy, xứng đáng!”
Những tu sĩ xem náo nhiệt chung quanh đều châm chọc mỉa mai, vẻ mặt khinh thường.
Tiêu Trần siết chặt nắm tay, bước từng bước ra.
Chờ đến khi thoát ly tầm mắt của đám người, Tiêu Trần mới ngửa mặt lên trời gào rống, song quyền không ngừng đập vào cổ mộc trước mặt.
“Đáng chết, Quân Tiêu Dao, nếu có một tia hi vọng, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi thống khổ hôm nay gấp trăm ngàn lần!”
Ngay vào lúc Tiêu Trần gào rống, máu tươi trên người hắn lại bất tri bất giác làm ướt sũng chiếc nhẫn Bàn Long trên ngón tay.
“Hậu nhân của Thanh Long Cổ Quốc ta đều không có chí khí giống như ngươi vậy sao?” Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên.
“Là ai?” Ánh mắt Tiêu Trần lia khắp tứ phương.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn ta dừng lại trên chiếc nhẫn Bàn Long.
Nhẫn bỗng chợt lóe thanh quang.
Chợt, một hư ảnh lão giả bạch mi mặc long bào màu xanh lá bỗng thoáng hiện trước người Tiêu Trần.
“Ngươi, ngươi là...” Tiêu Trần mở to hai mắt, nhìn lão giả trước mặt.
Trên đầu lão giả còn có hai cái long giác.
Trong lúc hoảng hốt, Tiêu Trần cảm thấy hình như từng nhìn thấy vị lão giả này ở nơi nào.
“Ha hả, hậu nhân đã quên lão phu rồi sao?” Lão giả long giác thanh bào cười nói.
“Ngài là... lão tổ khai quốc của Thanh Long Cổ Quốc ta, Thanh Long thượng nhân!” Trong đầu Tiêu Trần bỗng hiện lên một linh quang, sau đó hít sâu một hơi.
Rốt cuộc hắn ta cũng nhớ ra.
Dáng vẻ của lão giả này giống như đúc với tượng điêu khắc của lão tổ khai quốc đứng sừng sững trong hoàng cung Thanh Long Cổ Quốc!
Mà căn cứ vào sách sử ghi lại thì vị lão tổ khai quốc - Thanh Long thượng nhân - này là một vị chuẩn chí tôn!
Còn thiếu một chân là thật sự bước vào chí tôn chi cảnh!
Đây là cảnh giới cường đại cỡ nào, cách cảnh giới chí tôn vô thượng chân chính chỉ còn một bước.
“Đại hoàng tử Thanh Long Cổ Quốc Tiêu Trần ra mắt lão tổ!” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kích động, cả người run rẩy.