THẦN Y BÁO HUYẾT - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:59:20
Hôm , giữa dòng chen chúc y quán, một nữ nhân khom lưng, lê bước, chân trái kéo lê, rách nát, quỳ rạp chân .
Ta lâu… mới nhận : là trưởng tỷ.
Ba năm qua, nàng dân làng chài giam lỏng, ngày ngày hành hạ nhưng để nàng c.h.ế.c.
Nàng ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, giọng khàn đến run:
“Tam … cứu …”
Giờ đây, nàng giống như năm xưa—khi xe ngựa đ.â.m ngã, trong vũng m.á.u, giơ tay yếu ớt van xin.
Ta mỉm , cử chỉ ôn hoà như thần y thánh thiện:
“Dĩ nhiên là cứu . Ta là thần y mà.”
Nói kéo một tiểu cô nương bên cạnh gần:
“Cô bé cát bay mắt, chữa cho nó .
Chứng tâm khí của tỷ, vội.”
Tống Chiêu Nguyệt hoảng sợ, lớn tiếng:
“Nếu chữa, sẽ c.h.ế.t!”
Ta ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Cô bé mà để cát trong mắt lâu, sẽ khó chịu.
Tỷ chỉ là đau tim thôi, c.h.ế.c ngay .”
Nàng nghiến răng, gắng gượng :
“Ta là tỷ tỷ ruột của !
Tính mạng quan trọng hơn bọn xa lạ ngoài đường!”
Ta bật :
“Còn nhớ tỷ từng gì ?
Cõi đời … chúng sinh bình đẳng.”
Ánh mắt nàng trợn tròn, cả như tát một cú thẳng trí óc.
Câu nàng từng kiêu hãnh lặp lặp , giờ đây là lưỡi d.a.o đ.â.m ngược tim.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cơn đau khiến nàng gào thét, ho m.á.u, run rẩy bò đến bên , nắm lấy váy áo:
“Cứu… cứu …”
Ta dịu dàng, đá nhẹ tay nàng:
“Không vội.
Ở đây còn đáng thương hơn tỷ.”
Khi nàng quằn quại đất, đang nhẹ nhàng thổi cát khỏi mắt cô bé , tặng nó một xâu hồ lô ngào đường.
Khi nàng rên xiết ngớt, đang cẩn thận băng bó vết thương cho một ông lão d.a.o cắt tay.
Khi nàng thở hổn hển, gần như tắt thở, đang xức thuốc cho một chú thỏ nhỏ gãy chân.
Sau một canh giờ, mới dậy, bước chậm rãi đến bên nàng, đưa một viên “thuốc.”
Tống Chiêu Nguyệt hai tay run rẩy nhận lấy như bắt cọng rơm cứu mạng, lập tức nuốt xuống… tái mặt:
“Đây là… cái gì?!”
Ta mỉm :
“Một viên kẹo ngọt.
Không độc.
Cũng chẳng cứu ai.”
“Tỷ nhớ ?
Tỷ từng cho phụ ăn thứ giống hệt như .”
Đường thì ngọt, nhưng trong khoảnh khắc mặn như m.á.u.
Tống Chiêu Nguyệt trợn trừng, la hét, biến thành tiếng rên rỉ thảm thiết.
Nàng vùng vẫy đất, đau đớn như một con rắn chặt đôi, miệng vẫn nhai nát viên đường vô nghĩa đó.
Cho đến khi thở đứt đoạn, vẻ mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Trên mảnh đất năm xưa, nàng trả từng giọt m.á.u oan khuất cho một trăm ba mươi sáu sinh mạng .
17.
Xử lý xong chuyện làng chài, trở kinh thành.
Tiên đế băng hà một năm .
Thái tử Tiêu Thừa thuận lợi kế vị, trở thành tân đế.
sức khỏe của suy nhược liên tục, mỗi ba ngày mới miễn cưỡng lâm triều một .
Vừa hồi kinh, lập tức đến gặp Ninh Vương— năm xưa từng gửi gắm một câu hỏi.
“Ngài chuẩn xong ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-y-bao-huyet/chuong-11.html.]
Ninh Vương đáp.
Chỉ nhẹ nhàng đưa hai đạo binh phù trong tay — là câu trả lời rõ ràng nhất.
Ba năm , khi cứu trị Tiêu Thừa, hạ thêm một vị thuốc độc, thứ độc sẽ phát tác ba năm.
Ta cứu một mạng nhưng chỉ cho sống thêm ba năm.
Cũng chính là ba năm để Ninh Vương âm thầm chuẩn .
Đêm , giữa lúc tân đế đang nghẹn ngào đoàn tụ bên , rót rượu, bày tỏ sự nhớ nhung, Ninh Vương khởi binh tạo phản.
Tân đế thể suy nhược, nội cung hỗn loạn thể kháng cự.
Chỉ mười ngày , Ninh Vương đoạt vị.
Tân đế Tiêu Thừa giam trong nội cung trở thành phế nhân.
Ta đến gặp cuối.
Tiêu Thừa hiểu tất cả.
Ánh mắt đỏ như lửa cháy, rít lên:
“Tại ?! Trẫm đối đãi nàng như thế!”
Ta khẽ :
“Bởi vì, điện hạ từ đầu tới cuối luôn ngầm thừa nhận:
một con ch.ó trong Đông cung quý hơn một mạng .”
Kiếp , tán thưởng Tống Chiêu Nguyệt vì “cứu chó vì cứu ,”
Để phụ và nhị tỷ vùi trong bùn đất, mang tiếng đến c.h.ế.t.
Kiếp , nếu nhờ đổi chó thành chó khác, vẫn sẽ tin rằng mạng sống của Vương phi thể nhường bước cho thú cưng Đông cung.
Ngay cả Vương phi còn bằng một con chó....
Vậy bách tính nơi biên cương?
Vậy dân nghèo đầu đường xó chợ?
Vậy kẻ ăn xin?
Tất cả đáng gì trong mắt ?
Một kẻ xem nhân mạng như cỏ rác thì xứng quân vương.
Vì thế, Tiêu Thừa c.h.ế.c.
Trước khi xuống núi sư phụ từng dặn:
“Người học y chỉ để cứu , mà còn dám trừ gian, diệt họa, trời hành đạo.”
18.
Ninh Vương đăng cơ.
Nhị tỷ của trở thành Hoàng hậu.
Còn tiểu thế tử do chính tay đỡ đẻ phong Thái tử kế vị.
Tống gia từ đó Hoàng hậu chỗ dựa— thể yên một trăm năm lo ngoại họa.
Sau khi việc yên , chuẩn lên đường chu du thiên hạ.
Trước khi rời , với Tiêu An: Đừng phụ lòng nhị tỷ của .
Tiêu An thề chân thành.
Ta tin tưởng giờ khắc thật lòng.
lòng nam nhân- luôn là thứ đổi theo mùa gió.
Ta mỉm , sâu mắt , :
“Chỉ cần Hoàng thượng phụ nhị tỷ, thể của ngài, sẽ an khang trường thọ.”
Lời , ai cũng hiểu.
Rằng nếu lòng thì kết cục sẽ chẳng khác gì Tiêu Thừa.
Một vị thần y đầu thiên hạ, ai nàng sẽ hạ độc lúc nào và bằng cách gì.
Tiêu An .
Bởi thế, cả đời dám phụ Tống gia.
Vậy là an tâm rời khỏi kinh thành, cáo biệt nhân.
Gió lớn, trời cao, biển rộng.
Tay xách hòm thuốc, về nơi dân nghèo cần cứu.
Một đời học y, sống để trở thành hiền thê.
Ta sống là để hành y cứu thế.
Vì chúng sinh, vì lẽ công bằng.
(HOÀN)