Thằng Đàn Ông Khốn Nạn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:59:35
Cận Tồn Hạo ngây òa .
Cận Dao hét lên lao tới, đẩy , lóc gào lên: “Chị dâu, chị giận thì giận em, đừng làm hại Tồn Hạo!”
Cận Lâm Thừa vội ôm lấy Cận Tồn Hạo, sang trừng mắt với : “Ngụy Tranh Tranh, em phát điên cái gì đấy! Mau xin Tồn Hạo!”
Tôi cam lòng : “Tại xin ? Tại xin cái đồ vong ân bội nghĩa đó!”
Một cái tát bất ngờ quật lên mặt — là mẹ chồng.
“Con tiện nhân , mày chửi ai là vong ân bội nghĩa hả? Muốn tạo phản ? Đến cháu tao mà mày cũng dám đánh, , kéo nó về nhà tổ, dạy dỗ bằng gia pháp!”
Hai bảo vệ xông tới, thô bạo kéo .
“Tránh !” Cận Lâm Thừa thấp giọng quát, trong mắt thoáng qua chút thương xót khi , “Mẹ, Tranh Tranh mất con, tâm trạng , mẹ đừng chấp cô . Để con đưa cô về .”
Nói , Cận Lâm Thừa cúi bế lên.
ngay lúc đó, Cận Dao gào lên lóc: “Anh ơi, Hạo Hạo ngất ! Anh mau xem Hạo Hạo!”
Cánh tay đang bế lập tức buông lỏng, nặng nề ngã xuống đất.
Cận Lâm Thừa hoảng hốt, định đỡ , nhưng nghiến răng ôm lấy Cận Tồn Hạo bất tỉnh.
“Tranh Tranh, em về nhà , tối sẽ về với em.”
Ném một câu, lao ngoài như bay.
Mẹ chồng chửi một tiếng “xui xẻo” cũng chạy theo.
Chỉ trong nháy mắt, linh đường vốn đã hiu quạnh chỉ còn và hai nhân viên nhà tang lễ.
Bọn họ chẳng kiêng nể, dọn dẹp bàn tán: “Thấy , tự chuốc nhục nhã thân. Con biết thân biết phận.”
“Nhìn bộ dạng cô , chắc cũng dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn mới gả nhà họ Cận, chứ thì bà Cận ghét cả đứa nhỏ cô sinh .”
“Nào, cược xem cô đuổi khỏi nhà khi nào. Tao cược mai.”
“Xì, tao cược mốt, hahaha.”
Tôi gắng sức dậy, lảo đảo bước tới mặt họ: “Cút, cút ngoài cho !”
Nét mặt bọn họ cứng , đột nhiên tức giận.
“Mày tính là cái thá gì mà dám đuổi bọn tao?”
“Gọi mày một tiếng ‘bà Cận’ là nể mặt , đừng tưởng bọn tao biết ở nhà họ Cận mày còn bằng osin.”
“Muốn bọn tao cút? Được, xem ai cút!”
Vừa chửi bới, bọn chúng đập phá hoa vòng, lễ vật.
Bỗng nhiên, một tên lao tới, giơ chiếc hũ đựng tro cốt của Tiểu Bảo lên.
Tôi hoảng hốt lao tới giành , nhưng giơ chân quật ngã.
Chiếc hũ rơi xuống đất, tro cốt văng tung tóe.
Tôi nhào tới, quỳ đất, từng nhúm nhặt cho hũ, nước mắt chan hòa, hòa cùng tro bụi.
Một mùi thơm nhè nhẹ của sữa tràn mũi .
Tôi sững , run rẩy lấy một ít tro bụi đưa lên mũi ngửi.
Một sự thật hoang đường ập tới, khiến suýt ngất .
Mùi quá quen thuộc — là mùi sữa bột của Cận Tồn Hạo.
Trong hũ tro , là sữa bột của Cận Tồn Hạo!
Vậy còn Tiểu Bảo của ?
Bọn họ đã làm gì với con ?
Một nỗi sợ hãi khủng khiếp nhấn chìm , bóp nghẹt lấy tim .
Tôi cố gắng dậy, ôm chặt hũ tro, loạng choạng lao về phía bệnh viện.
Tôi tìm bọn họ, hỏi cho lẽ!
4.
Trong bệnh viện, Cận Lâm Thừa mặt.
Cận Tồn Hạo giường bệnh chơi game, tinh thần phấn chấn, chút gì là thương.
Vừa thấy , nó liền chộp lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh ném về phía : “Đồ đàn bà xa! Dám đánh tao, tao đâm chết mày!”
Tôi tránh con dao, bước tới tóm chặt lấy tay nó: “Cận Tồn Hạo, mày quên ? Ai là đã đưa mày bệnh viện khi mày sốt? Ai mỗi ngày lo cơm nước, đưa đón mày học?”
Nghĩ tới những ngày tháng đó, cổ họng nghẹn .
Ai ngờ Cận Tồn Hạo trợn trắng mắt: “Tao bảo mày đưa bệnh viện ? Rõ ràng là mày tự nịnh nọt tao!”
Tôi ngẩn , nó mới chỉ bốn tuổi thôi mà.
“Đây là mẹ mày dạy ?”
“Nó thì !”
Cận Dao bước từ ngoài cửa, khiêu khích: “Ngụy Tranh Tranh, mày đối với nhà họ Cận nhiều lắm cũng chỉ là con giúp việc, còn tưởng là thiếu phu nhân nhà họ Cận ? Một con nhà quê nghèo rớt như mày mà cũng đòi xứng ? Tao biết, mày đã thấy cuộc trò chuyện của tao và trai. Liều lượng thuốc mê lúc đó là tao cố ý tính kỹ. Thế nào, mấy thằng đàn ông hầu hạ sướng ? Cái thân thể chắc giờ cũng nát bấy , để xem mày còn quyến rũ tao nữa .”
“Ôi kìa, trừng mắt với tao ? Cẩn thận tao giận đó. Đừng trách tao ác, trách mày tham lam, chịu ngoan ngoãn làm cái bình phong, còn dùng con cái để chia tình yêu của tao dành cho tao. Tao cho mày biết, là của tao, chỉ thể sinh con cho tao!”
“À, còn chuyện nữa.”
Cô ghé sát tai , thì thầm: “Trong hũ tro cốt đó là sữa bột. Đại sư đứa bé trong bụng mày khắc con tao, băm làm thịt băm cho chó ăn mới giải tai ương. Anh tao đã đồng ý , chắc giờ con trai mày cũng đang nghiền nát trong máy xay thịt đấy.” Một cơn tê rần lan khắp đầu , cơn đau buốt thấu xương nhanh chóng nhấn chìm cả , đau đến mức khiến như phát điên.
Đó là một sinh mạng sống động, là đứa con nâng niu trong bụng!
Tôi đã mong chờ ngày nó đời biết bao, hy vọng gia đình ba chúng sẽ trọn vẹn hạnh phúc.
Cận Lâm Thừa, thể nhẫn tâm như , sợ báo ứng ?
Bọn chúng — đều là kẻ giết !
Tôi nhào lên, bóp chặt cổ Cận Dao, mắt đỏ rực, cùng cô đồng quy vu tận.
Bỗng một lực mạnh đẩy ngã sang bên, đầu đập mạnh thành giường.
Cận Lâm Thừa ôm chặt lấy Cận Dao, ánh mắt như kẻ thù: “Ngụy Tranh Tranh, cô điên ? Dao Dao là em gái !”
“Em gái mày là bảo bối, còn tao là cái gì?” Tôi chất vấn, “Cận Lâm Thừa, từ đầu tới cuối, mày từng coi tao là nhà ?”
Cận Lâm Thừa nhíu mày, đang định mở miệng, thì Cận Dao ôm mặt rống: “Anh ơi, em thấy chị dâu định đánh Tồn Hạo nên mới ngăn . Ai ngờ chị điên lên bóp cổ em, em đền mạng cho con cô , cho tử cung của cô . lúc đó, chị bọn đàn ông làm hại đến vỡ tử cung, tình hình nguy cấp như thế, em chỉ thể ưu tiên cứu mạng chị thôi. Lẽ em nên tự sát khi phẫu thuật, chị sẽ còn hận em nữa.”
Ánh mắt Cận Lâm Thừa lạnh hẳn, xưng cả mày tao với : “Ngụy Tranh Tranh, tao biết mày mất con, mất tử cung, đau khổ, nhưng đừng đổ trách nhiệm lên đầu Dao Dao! Chính vì mày mang thai tháng cuối còn lang thang khắp nơi, mới để bọn cặn bã cơ hội tay! Nói cho cùng là của mày, là mày bảo vệ cho con ! Nếu nhờ y thuật Dao Dao cao siêu, mày nghĩ mày còn sống mà ở đây oán trách ? Mau xin Dao Dao!”
Giống như quả bom lớn nổ tung nước, cả hành lang bên ngoài bệnh viện lập tức xôn xao bàn tán.
“Trời ạ, mấy thằng đàn ông thay thế còn mặt mũi mà sống ? Thời xưa chết từ lâu !”
“Tưởng ai tử tế, hóa cũng chỉ là thứ lẳng lơ rẻ tiền.”
“Chị gái cứu mạng còn oán hận, loại đáng sống!”
“Cút khỏi bệnh viện , dơ bẩn chịu nổi!”
Một chiếc dép bay thẳng .
Cận Lâm Thừa thoáng ý định che chắn, nhưng vẫn yên.
Chiếc dép nện thẳng đầu .
Một cơn chua chát cuộn trào trong lòng, tức đến bật .
Tôi như lần đầu tiên thật sự rõ con Cận Lâm Thừa — vẻ ngoài tổng tài sáng chói , ẩn giấu một trái tim hèn hạ và bẩn thỉu đến mức nào.
Hắn thể mặt dày đảo lộn trắng đen, đổ hết mọi tội lên đầu .
“Tôi hỏi , Cận Lâm Thừa, lương tâm đau ? À mà quên, bọn lang sói nhà các thì làm gì lương tâm. Tôi chỉ hỏi một câu — thi thể của Tiểu Bảo !”
Ánh mắt Cận Lâm Thừa lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn định : “Em đừng gây sự! Tro trong hũ chẳng là Tiểu Bảo ? Đừng vô lý nữa, em là thiếu phu nhân nhà họ Cận, đừng làm cái bộ dạng chợ búa đó!”
“Tưởng thèm chắc?”
Tôi ôm hũ tro đất, đập thẳng : “Tro cốt ? Hừ, tro mùi sữa bột đấy, giải thích thử xem!”
“Cận Ngôn Xuyên, là sai , hy vọng một kẻ giết như còn lương tâm.”
Tôi giật nhẫn cưới xuống, ném mạnh xuống đất.
“Rồi sẽ ngày các gặp báo ứng! Tôi nhất định bắt các trả mạng!”
Không ngoảnh đầu , rời khỏi bệnh viện.
“Ngụy Tranh Tranh, cho !” Cận Lâm Thừa định đuổi theo.
Ai ngờ Cận Tồn Hạo bỗng nhiên òa : “Cậu ơi, đầu cháu đau quá, nãy cái đồ đàn bà xa đánh đầu cháu!”
Cận Dao cũng theo: “Anh ơi, chị dâu tức giận trút lên em, thể nỡ lòng làm tổn thương Hạo Hạo .”
Bình thường, chỉ cần hai mẹ con họ , lập tức nhào tới dỗ dành.
lúc , hiểu trong lòng dâng lên một cơn phiền chán khó tả, như thể thứ gì đó đang sụp đổ, khiến yên.
“Không khỏe thì tìm bác sĩ, đừng suốt ngày chỉ biết ! Trong công ty còn việc, về.”
Lần đầu tiên, phớt lờ lời cầu xin của Cận Dao, rời .
Về tới công ty, lập tức gọi cho : “Tranh Tranh, làm loạn cũng chừng mực, là tại thường ngày quá nuông chiều em. Dao Dao là em gái , hai mẹ con cô ở nhà mẹ đẻ, nếu em làm cô thương, ngoài sẽ em thế nào? Tôi cũng chỉ nghĩ cho em thôi. Chuyện tro cốt của bé con là do nhân viên nhà tang lễ làm sai, đã trừng phạt bọn họ . Còn chuyện danh dự của em tổn hại, bộ phận truyền thông đã xử lý thỏa, em yên tâm, sẽ bảo vệ em. Thôi, hôm nay cũng , nên nặng lời với em. Ngoan, về nhà , xin em.”
Tôi mà chỉ thấy buồn , mở loa ngoài lớn hết cỡ: “Cận Lâm Thừa, đúng là thằng hèn, ngay cả việc yêu chính em gái nuôi cũng dám thừa nhận. Đã thì chúc và em gái trăm năm hạnh phúc nhé? Nghe kỹ , đó là tiếng tử thần đang đến đấy.”
Ngay đó, một tiếng va chạm cực lớn vang lên, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ .
Điện thoại ngắt.
Cả đầu óc Cận Lâm Thừa trống rỗng.
Đột nhiên, trợ lý hoảng hốt lao : “Giám đốc Cận, phu nhân… phu nhân xảy chuyện !”
“Phu nhân lái xe lao xuống vách núi, xe nát, chết.”