Thanh Bình Chẳng Bình Thanh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:15:34
Phò mã của , là một vô cùng ôn nhu.
Ôn nhu đến mức... ngay cả khi nha bên cạnh trèo lên giường , cũng chẳng nỡ trách móc lấy một câu.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thấy nàng mặc y phục, sợ nàng lạnh, liền ôm nàng ngủ cả đêm.
Hắn đối với cũng ôn nhu như thế.
Biết sợ đau, đêm động phòng cũng nỡ động , chỉ bên cạnh , vẫn nguyên xi áo mũ mà ngủ.
Một ôn nhu đến , quả thực là nhân gian cực phẩm.
Nếu phụ hoàng đôi mắt tinh tường như lửa, thể trong muôn ngàn mà chọn trúng chứ?
Lấy , đúng là phúc phận ba kiếp tu mà .
“Phò mã, cổ đầy vết đỏ kìa, là muỗi cắn ?”
Ta vòng quanh trong phòng , ánh mắt lạnh dần khi thấy hàng dài gia nhân đang quỳ gối chỉnh tề đất.
“Nhìn xem, các ngươi ăn kiểu gì thế? Hầu hạ kiểu , đáng phạt!”
Phò mã vội vàng lên tiếng bênh vực:
“Không... , công chúa…”
Ta nỡ để hạ nhân trách phạt.
cứ như ?
Chính vì mềm lòng, đám hạ nhân mới dám lười biếng!
“Phò mã cần nữa. Hạ nhân hầu hạ chủ tử, thì cần dạy dỗ .”
Ta chỉ tay bọn họ:
“Từ nay, các ngươi chịu trách nhiệm đuổi muỗi cho phò mã.”
Ta mẫu cho bọn họ xem:
“Như vầy—bốp, bốp! Mỗi đêm, các ngươi phiên quanh giường của phò mã, cứ đếm năm tiếng thì đập một cái, luân phiên suốt cả đêm.
Không lười, để một con muỗi nào đụng đến phò mã!”
Phò mã ở trong chăn vội mặc quần, lắp ba lắp bắp:
“Công... công chúa, cần …”
Ai da, phò mã của , nhất định lo mấy vất vả đây mà.
“Phò mã, đều do bọn họ lười nhác khiến muỗi cắn, thà mang tiếng là cay nghiệt, cũng để chịu tủi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-binh-chang-binh-thanh/chuong-1.html.]
“Còn nữa…”
Ta lật chăn lên, để lộ nha đang run lẩy bẩy trong đó:
“Các ngươi thật to gan! Biết phò mã dễ bắt nạt, liền dám leo lên giường!
Nếu còn để bắt gặp các ngươi ức h.i.ế.p phò mã, sẽ c.h.ặ.t t.a.y chặt chân, dung tha!”
Nha run lên, bật nức nở.
Phò mã thấy mắt cũng đỏ hoe, lên tiếng:
“Công chúa, là … là gọi Hương nhi đến hâm giường cho , đừng trách nàng.”
“Ồ—thì phò mã lạnh cơ !”
Ta đầu nghiêm mặt :
“Các ngươi xem xem! Ngay cả chuyện chủ tử sợ lạnh mà cũng .”
“Thế .
Từ nay, mỗi đêm gọi hai tiểu thái giám cởi hết y phục, lên giường ủ ấm cho phò mã.
Phò mã ngủ , bọn họ rời .”
Phò mã hét lên:
“Không… cần công chúa! Ta cần!”
Ta khẽ lắc đầu.
Hắn đó, lòng mềm như tơ, lúc nào cũng sợ phiền khác.
thể để chịu khổ?
Sau khi sắp xếp đó, mới yên tâm rời .
Vài ngày , khắp kinh thành dậy lên một trận phong ba.
Có kẻ tung tin đồn, … ngược đãi phò mã?
Nghe mà tức !
Họ bảo mỗi đêm bắt hai nam nhân cởi trần trụi, một trái một kẹp lấy phò mã, khiến đến xoay cũng .
Lại bảo cho mười phòng phò mã, hễ ngủ là... vỗ tay! Hắn ngủ là… vỗ tay! Đến nỗi gầy sọp cả !
Thật là lời bịa đặt! Ta rõ ràng vì sợ phò mã muỗi cắn, sợ lạnh, một lòng vì chồng.
Một tấm chân tâm như thế, mà truyền thành thế ...
Quả thật, một thê tử , chẳng dễ dàng gì.