Thanh Đại Bán Hạ - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-04 23:03:32
Tỷ tỷ song sinh của câm, nhưng nhờ cứu mạng lão Hầu gia mà gả Hầu phủ.
Mọi đều từ nay về tỷ tỷ sẽ hưởng phúc.
Thế nhưng đầy nửa năm khi xuất giá, tỷ tỷ bạch nguyệt quang của phu quân hãm hại, thể biện giải, trượt chân rơi xuống vực, mất tích còn tung tích.
Về , thiếu phu nhân của Hầu phủ đẫm m.á.u xuất hiện cổng Hầu phủ, còn đột nhiên mở miệng chuyện .
Tiểu Hầu gia chằm chằm , đôi mắt đỏ hoe:
“Thanh Đại, mà, nàng c/h/ế/t.”
Ta học theo dáng vẻ của tỷ tỷ, khẽ mỉm dịu dàng:
“Phu quân, là từ địa ngục bò về đấy.”
Bọn họ rằng vốn sinh là giống loài xa.
Lần trở là để kéo tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục.
1.
Khi khoác chiếc áo dài màu tuyết của tỷ tỷ, loạng choạng bước tới cổng Hầu phủ, đám gia đinh gác cổng đều sững sờ.
“Thiếu… thiếu phu nhân!”
Ngay đó, trong Hầu phủ vang lên một tiếng hô lớn, kinh động cả đàn chim tổ mái hiên:
“Thiếu phu nhân trở về ! Thiếu phu nhân còn sống!”
“Mau bẩm báo cho thiếu gia, thiếu phu nhân trở về!”
Chẳng bao lâu, từ trong cánh cổng lớn khắc biển gỗ mun viền vàng liền một bóng lao nhanh ngoài.
Tạ Vân Từ chạy thẳng về phía , ánh mắt vốn dĩ lạnh nhạt khi thấy đẫm m.á.u liền dấy lên một tia xót xa.
“Thanh Đại… Ta mà, nàng c/h/ế/t, cuối cùng nàng trở về.”
Ta Tạ Vân Từ ôm chặt lòng, sức lực nơi cánh tay như hòa tan tận xương tủy của .
Nghe tiếng thì thầm khàn đặc của , trong lòng chỉ dấy lên từng đợt ghê tởm.
Hắn tỏ thâm tình đến , như thể quên mất nguyên nhân vì tỷ tỷ rơi xuống vực.
Nếu mù quáng bênh vực nữ nhân khác hết tới khác trong khi tỷ tỷ hãm hại, thì vị tỷ tỷ dịu dàng lương thiện của thể phẫn uất đến mức rời phủ?
Nếu tỷ tỷ rời phủ, thể bạch nguyệt quang của Tạ Vân Từ hãm hại đến mức ngã xuống vực, một xác hai mạng?
Nam nhân mặt thoạt tình sâu nghĩa nặng, nhưng thực chất là kẻ đồng lõa g/i/ế/t c/h/ế/t tỷ tỷ .
Ta đường gân xanh nổi lên nơi cổ vì xúc động, trong lòng khỏi thầm tán thưởng: quả là một xác c/h/ế/t mỹ.
Nếu giờ cắn mạnh xuống, xé toạc da thịt , nghiền nát gân cốt , uống cạn dòng m.á.u nóng phun trào , hẳn sẽ vô cùng khoái lạc.
thể.
Khiến một đau khổ, tuyệt đối là g/i/ế/t c/h/ế/t trong chớp mắt.
Những khổ đau tỷ tỷ từng chịu, sẽ từng chút từng chút đòi từ Tạ Vân Từ.
Ta dùng phận của tỷ tỷ mà về Hầu phủ — chính là khởi đầu của màn lăng trì .
“Thanh Đại, nhiều ngày qua nàng ? Người trong phủ trông thấy nàng rơi xuống vực, sai xuống đáy vực tìm khắp, nhưng thấy tung tích của nàng.”
Tạ Vân Từ vẫn tự lẩm bẩm.
Ta từ trong vòng tay thoát , bắt chước dáng vẻ nhu hòa của tỷ tỷ, mỉm dịu dàng:
“Phu quân, từ địa ngục bò về đấy.”
Nhờ uống thuốc từ , giọng của khàn đặc đến cực điểm.
Tạ Vân Từ mở miệng chuyện, cả chấn động, trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng:
“Thanh Đại, nàng… nàng thể ?”
Tỷ tỷ tuy là thần y diệu thủ, nhưng trời sinh câm.
Ta khẽ rủ mắt, dùng giọng khàn khàn như bánh xe nghiền sỏi cát, nhẹ nhàng đáp:
“Chẳng hỏi mấy ngày qua ?"
"Ta tìm dược thảo chữa bệnh câm đáy vực, mấy hôm nay vẫn luôn ở trong khe núi nghiên cứu phương thuốc."
"Giờ trở về , phu quân chào đón ?”
Tạ Vân Từ đưa tay lau vết m.á.u khô mặt , yết hầu khẽ trượt:
“Đây là nhà của nàng, trở về là . Sau đừng tùy hứng bỏ nữa…”
Lời dứt, lưng liền vang lên một giọng nữ ngọt ngào:
“A Từ, tỷ tỷ trở về ?”
2.
Ta đầu liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong ánh tà dương.
Gương mặt xinh rực rỡ khi thấy , từng chút một hiện vẻ hung hiểm và hoảng loạn khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-dai-ban-ha/1.html.]
Tuy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng dễ dàng nắm bắt .
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ trở về là . Nếu tỷ tỷ thật sự xảy chuyện, sẽ tự trách đến c/h/ế/t mất.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Giang Uyển Uyển cầm trong tay một chiếc khăn lụa, ngón tay nhẹ nhàng xoắn lấy mép vải, bộ dáng như thể vô cùng bất an.
Ta lạnh lùng Giang Uyển Uyển, nhếch môi lạnh:
“Ngươi gì mà tự trách? Nếu vì ngươi, thể rời khỏi phủ chứ?”
Giang Uyển Uyển ngờ cất lời, cả run rẩy, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
“Tỷ tỷ cuối cùng cũng khỏi bệnh câm , thật sự mừng cho tỷ tỷ.”
Ta khẽ khẩy:
“Đừng gọi là tỷ nữa, với ngươi cùng một bụng mẫu sinh .”
Nàng phản bác, đôi mắt trong veo lập tức ngấn lệ, về phía Tạ Vân Từ, nước mắt liền dễ dàng lăn dài:
“A Từ, thì lâu như mà tỷ tỷ vẫn dung nổi … Hay là… là cứ để rời .”
Trong lòng lạnh lẽo nhạt.
Chẳng trách tỷ tỷ khi thư cho , luôn nhắc Tạ Vân Từ si mê một nữ tử thông minh.
Nàng chỉ thông minh, quả thực sinh là diễn viên trời ban.
Ta gương mặt giả dối , hận thể ngay lập tức nuốt chửng sống sờ sờ.
nhịn .
Quả nhiên, Tạ Vân Từ căn bản chịu nổi thấy Giang Uyển Uyển uất ức.
Thấy mỹ nhân rơi lệ, lập tức tiến lên an ủi liên hồi:
“Không ai phép đuổi nàng , bất kể là ai cũng thể lay động vị trí của nàng trong lòng ."
"Nàng cứ yên tâm ở Hầu phủ, sẽ bảo hộ nàng.”
Giang Uyển Uyển liếc một cái ánh mắt đắc ý, đó bộ tịch ho khẽ vài tiếng.
Tạ Vân Từ liền khẩn trương:
“Có cảm ? Thu sang gió lớn, lấy cho nàng một chiếc áo choàng.”
Nhìn bóng dáng Tạ Vân Từ vội vã rời , chỉ thấy châm chọc.
Vừa còn ôm trong ngực, miệng đầy thâm tình, thoáng chốc bỏ mặc bê bết m.á.u chỉ vì một nữ nhân khác.
“Thật ghê tởm…”
Ta kìm khẽ thì thầm.
Giang Uyển Uyển bất ngờ nắm chặt cổ tay , khinh miệt:
“Ghê tởm là ngươi!"
"Ngươi quyết định rời , thì còn về gì?"
"Đến giờ ngươi còn rõ ? A Từ thích ."
"Quả ép xanh ngọt, hà tất khổ sở thế?”
Khóe môi nhếch lên, từng chút từng chút bẻ từng ngón tay nàng , nhân lúc nàng sơ hở, bất ngờ bóp chặt lấy cổ nàng:
“Quả dù ép xanh ngọt, cũng hái xuống nếm thử.
Dẫu là thiếu phu nhân gả đường đường chính chính Hầu phủ, còn ngươi thì tính là cái gì?”
Ta dùng hết sức, gương mặt Giang Uyển Uyển dần đỏ bừng vì thiếu khí.
Nàng kinh hoảng , giống như đang đối diện với một con quái vật.
Thị nữ cận của nàng, Xuân Đào, hành động bất ngờ của dọa sợ, vội nhào tới ngăn , nhưng lập tức tung một cước đá thẳng bụng, khiến nàng ngã lăn đất.
Ta ngắm vẻ sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng của Giang Uyển Uyển, chỉ thấy sảng khoái vô cùng.
“Buông… buông … A Từ… A Từ sẽ tha cho ngươi…”
Giang Uyển Uyển giãy giụa, yếu ớt cất tiếng cầu cứu khàn đặc, còn thì chẳng hề để tâm.
“Không tha thì tha, cùng c/h/ế/t cũng chẳng tệ.”
Quả nhiên, nàng hoảng loạn .
Chỉ khi con cận kề cái c/h/ế/t, mới chịu mềm lòng.
Có lẽ Giang Uyển Uyển vĩnh viễn cũng ngờ rằng, nữ nhân nhu nhược dễ bắt nạt , một ngày nào đó quyết liệt g/i/ế/t c/h/ế/t nàng .
Tiếng thều thào khàn đặc xen lẫn sự hoảng loạn, giống như một khúc nhạc tuyệt diệu, khiến m.á.u trong sôi trào.
Ngay khoảnh khắc nàng sắp ngất , bỗng buông tay.
Giang Uyển Uyển ngã nhào xuống đất, ho khan dữ dội, ôm lấy cổ , trong mắt lóe tia oán hận độc ác:
“Sở Thanh Đại, ngươi điên ?"
"Ngươi dựa cái gì dám đối xử với như ?”
Ta cúi thấp , ghé sát tai nàng, thì thầm:
“Dựa việc , con bướm đêm đột nhiên xuất hiện ở vách núi hôm … là do ngươi thả.”