Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thanh Lộ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-09 08:21:55

Tiền lương của Thanh Lộ tỷ vốn ít ỏi, trừ tiền mua thuốc, sắc thuốc, lo lót thị vệ, gần như chẳng còn gì.

 

Suốt mấy năm qua, nàng đổ hết tiền cho chủ tử. Bởi chẳng trang sức, cũng tích của hồi môn tài sản riêng gì.

 

Bảy năm như một, từng ngày đều như thế, vô cùng gian khổ.

 

Tôn Hỉ Nhi thường hoài nghi, chẳng lẽ Thanh Lộ tỷ từng g.i.ế.c chủ tử bắt gặp? Hay chủ tử từng ban cho nàng núi vàng biển bạc?

 

Thanh Lộ tỷ chỉ ngẩn , đó cúi đầu, mím môi :

 

“Không núi vàng biển bạc, là một cành thược dược đỏ.”

 

Lúc Tôn Hỉ Nhi còn chuyện xưa, tưởng là một đóa mẫu đơn chạm khắc từ san hô đỏ.

 

San hô đỏ hả? Đắt lắm đó.

 

Trên đường, gió xuân tờ tuyên chỉ trong tay nhăn nhúm, cũng lòng Tôn Hỉ Nhi rối bời.

 

Mắt cay xè, thấy thương cho Thanh Lộ tỷ.

 

Khi đến Dược Ty, cô cô giao danh sách xuất cung cho Từ công công bên Nội vụ phủ.

 

Đệ tử của Từ công công là Nhị Thuận, lúc lướt qua Tôn Hỉ Nhi còn liếc xéo một cái.

 

Trước khi theo chủ tử ngục, chính tên Nhị Thuận đó giở trò bẩn, biển thủ bạc, cho ăn cơm thiu.

 

Hai bên vốn oán, từng đánh , cũng từng cá cược.

 

Tên Nhị Thuận nhạo Thanh Lộ tỷ si tâm vọng tưởng, nàng căn bản xứng vương phi.

 

Câu khiến Tôn Hỉ Nhi nổi đoá:

 

“Có gan cá cược với gia gia ngươi đây ! Mười lượng bạc, thua thì quỳ đất lừa cưỡi, còn sủa như chó!”

 

Nay Thanh Lộ tỷ sắp xuất cung, coi như Tôn Hỉ Nhi thắng nửa phần, nên Nhị Thuận khi lướt qua mới giương mắt khinh thường.

 

Tôn Hỉ Nhi thời gian đôi co với .

 

Hắn nhón chân ngó bên trong Dược Ty, lúc trao chữ cho cô cô thì thở phào. May , Thanh Lộ tỷ vẫn đang bệnh, chuyện gì.

 

Thôi cô cô vốn là nữ quan xuất trong chốn đấu đá nội đình, thấy chữ “Trung” chướng mắt bao.

 

lộ vẻ gì, nhưng bàn tay run rẩy khi đón tờ tuyên chỉ tố cáo cơn giận đang cuộn trào trong lòng.

 

Thôi cô cô lạnh:

 

“Đem chữ đóng khung , treo cửa Thượng thực cục, mời cả bốn ty trong cung đến mà xem cho rõ!”

 

“Tôn Hỉ Nhi, gọi Từ công công , bảo rằng các cô nương Dược Ty chúng thật trung thành! Không một ai chịu rời cung cả!”

 

Tôn Hỉ Nhi cắm đầu mà chạy!

 

Gió rít bên tai rát bỏng, tim đập thình thịch như sắp cháy!

 

Hắn cảm thấy đời từng chạy nhanh đến thế!

 

Đồ c.h.ế.t tiệt Nhị Thuận! Lão tử một đồng bạc cũng cần nữa!

 

sủa như chó, gia gia ngươi đây cũng sủa cho vang hơn ngươi mười phần!

 

3

 

Ta tỉnh buổi trưa của ngày thứ bao nhiêu.

 

Lúc trời hẳn đổ một trận mưa, gió lùa phòng ẩm ướt lành lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-lo/chuong-3.html.]

 

Ngoài cửa tiếng xì xào khe khẽ, dường như đang thì thầm bàn tán điều gì.

 

Ta chợt nhớ tới chuyện cô cô về việc rời cung, liền vội vàng chống dậy.

 

lâu giường, uống hạt cơm giọt nước nào, đầu choáng váng, lập tức ngã nhào xuống đất.

 

“Thanh Lộ tỷ!”

 

Ngọc Đào ở Thiện Ty mang hộp cơm đến, thấy đất liền vội vã đỡ trở giường, đầu định chạy gọi .

 

Ta vội nắm lấy tay áo nàng, gấp gáp hỏi:

 

“Ngọc Đào, mê man mấy ngày ? Phiền giúp hỏi cô cô, danh sách rời cung nộp ?”

 

Ngọc Đào , liền dáo dác quanh, hạ giọng :

 

“…Thanh Lộ tỷ, dám hỏi.”

 

“Giữa trưa nay, Tôn Hỉ Nhi mang đến một chữ do quý nhân , là thưởng cho tỷ vì là chuyện nên cô cô bảo bọn cùng tới xem… nhưng chẳng , các cô cô, tỷ tỷ bên bốn ty khi xem xong tức giận lắm, còn nhỏ, dám hỏi gì.”

 

Đang , Thượng thực cục cô cô bước . Bà khẽ gật đầu với Ngọc Đào:

 

“Ngọc Đào, ngoài .”

 

Ngọc Đào khiến lòng dâng lên một trận hổ.

 

Ta trong lúc hôn mê, quý nhân nào ban chữ gì, khiến cô cô cuốn bao nhiêu phiền toái.

 

Chưa kịp mở miệng nhận , cô cô xuống bên mép giường.

 

Bà mở hộp cơm, đưa bát cháo cho , ánh mắt thoáng lướt qua , bình thản:

 

“Ta rõ với Từ công công , ngươi nguyện rời cung.”

 

Ta nhận bát cháo, cúi đầu đầy áy náy.

 

“Ngũ nương nhà tướng quân Vương gia giúp Tam hoàng tử một chữ ‘Trung’ tặng cho ngươi. Tam hoàng tử khen ngươi là nô tài trung thành. Đợi khỏi bệnh , tự cảm tạ hai vị chủ tử .”

 

Ta sững , lập tức hiểu , gắng nhịn cơn đau tức nơi ngực, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vâng.”

 

Thôi cô cô , bỗng bật lạnh:

 

“Quả nhiên là vì chuyện đó mà sinh bệnh.”

 

...

 

“Thanh Lộ sai, xin tạ với cô cô, cũng khiến Thượng thực cục mất mặt.”

 

“Phải, ngươi đúng là sai.”

 

Ta vội đặt bát cháo xuống, định quỳ xuống giường để chịu trách phạt.

 

Thôi cô cô nhẹ nhàng đè vai :

 

ở chỗ rõ, sai ở chỗ chẳng tiếc tính mạng. xét cho cùng, vẫn là sai ở cái tuổi còn quá trẻ.”

 

“May là tuổi còn trẻ, bản lĩnh, té một , bệnh một trận, cũng chuyện .”

 

Hồng Trần Vô Định

Ta cúi đầu, lặng lẽ lắng .

 

“Bảy năm , ngươi nhờ quan hệ nhà họ Vệ để Dược Ty vì Tam hoàng tử. Người Thượng thực cục đều dựa thực lực để hưởng bổng lộc, thế nên ai thuận mắt ngươi, ngươi chịu ít hà khắc, đều thấy rõ.”

 

“Phơi thuốc sắc thuốc, chạy việc gác đêm, chép sách chẩn mạch, việc nặng việc bẩn gì cũng đùn đẩy cho ngươi. Ngươi vì chăm sóc Tam hoàng tử mà giấu kín y thuật của , sợ quý nhân trong cung chọn , công lao ân thưởng đều đẩy sang Dược Ty.”

 

“Nay chịu khổ suốt bảy năm, nhận một chữ ‘Trung’ rỗng tuếch, ngươi từng hối hận ?”

Loading...