Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thanh Lộ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 08:21:57

Ta nhớ đến mẫu .

 

Y thuật của bà là do ngoại tổ phụ một tay truyền dạy, thiên phú còn vượt xa .

 

Mẫu từng tự hào , năm mười tuổi, bà chỉ cần ngửi là dược liệu từ , thu hoạch năm nào; dù thuốc trải qua bao hấp sấy, tán viên, bà nếm một chút cũng thể phương gần đúng.

 

Thế nhưng khi ngoại tổ phụ mất, mẫu vì mưu sinh mà gả vội, bao nhiêu y lý y thuật đều coi như chuyện kể trong tranh truyện mà dạy , cứ thế dần dần mai một.

 

Nếu vì một buổi gia yến, mẫu cứu phu nhân nhà họ Vệ khi đang mang thai Vệ Chiếu, cũng đổi mối hôn sự . Phụ khi cũng bản lĩnh .

 

“Thôi , cha ngươi vốn ưa nữ nhân cứng cỏi, huống hồ y thuật vốn chẳng việc nữ nhi nên học.”

 

Ta giỏi lời, lúc chỉ cảm thấy câu sai lắm, nhưng chẳng sai ở .

 

Nay nghĩ , lẽ sai, mà là đời lỡ làng quá nửa, như thuốc mốc, như cỏ úa, mục nát chẳng thể cứu vãn.

 

Chỉ đành “thôi ”, đành chấp nhận mà thôi.

 

Cho nên, hối hận, mà cũng hối hận.

 

Hối hận là vì lầm , hối hận là vì quá coi rẻ bản .

 

Ta hối hận… là vì Dược Ty suốt bảy năm, nơi cất giữ bao y thư điển tịch, kỳ thư thiên hạ, chốn hội tụ của các danh y bậc nhất, đắm trong .

 

Ngắm núi biển mới hiểu sương mù nhỏ bé, ngẩng đầu nhật nguyệt mới thấy ánh đom đóm chẳng đáng gì, mới ngộ học vấn cả đời là biển rộng bờ.

 

Ta thể tính là xong, cũng nên tính là xong.

 

“Ngươi hiểu như , chỉ hỏi ngươi một câu: Từ nay về , vì cớ gì mà ngươi Dược Ty?”

 

Gió xuân nhẹ thổi, cuốn tầng mây u uất nơi chân trời, tách thành từng dải mỏng manh.

 

Trang sách y thư và bản chẩn mạch án khẽ xào xạc, cán cân vàng bàn lách cách va ngân vang.

 

“Vì quyển ‘Kim Quỹ Yếu Lược’ còn sắp xếp xong, vì đạo ngũ hành trong bài thuốc Quế Chi Thang mà cô cô từng giảng, vẫn ngộ .”

 

Nghe , Thôi cô cô cuối cùng cũng nở nụ :

 

“Ngươi thể những lời , coi như mất mặt Thượng thực cục .”

 

“Thái hậu bệnh lâu, vốn chọn một tinh thông phụ khoa, phẩm hạnh để hầu hạ bên cạnh. chọn chọn , kẻ thì còn non kém, kẻ thì lòng lăng xăng, chẳng ai lọt mắt Thái hậu.”

 

“Vừa bắt mạch cho Thái hậu, thuận miệng nhắc tới ngươi một câu, Thái hậu liền tỏ tò mò, xem ngươi là hạng cô nương thế nào.”

 

Ta giật , bởi giờ thời gian khám bệnh định kỳ của Thái hậu.

 

Một cơn chua xót dâng lên nơi đáy lòng, khiến mắt đỏ hoe kìm :

 

“Cô cô…”

 

“Đừng tưởng đấy là việc nhẹ nhõm gì. Hầu hạ bên cạnh Thái hậu, giữ vững mười hai phần chuyên tâm. Nếu xảy sơ suất, chẳng ai gánh ngươi .”

 

Ta gật đầu thật mạnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Vừa sợ chậm trễ sinh biến, sợ Thái hậu cho rằng kiêu ngạo.

 

Hôm , uống thuốc xong, liền xin phép cô cô, đến cung Thái hậu xin hầu chẩn mạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-lo/chuong-4.html.]

 

Hôm trời xanh nắng , chỉnh tề y phục, cung kính quỳ cửa Dược Ty.

 

Thượng thực cục cô cô suy nghĩ giây lát, bèn tháo cây trâm bạc cài hoa nhài bên tóc xuống, cài lên tóc :

 

“Đây là trâm cài mà năm mới nhập cung, cô cô ban cho. Nhờ nó mà từ một nữ thị mà lên vị trí Thượng thực. Giờ truyền cho ngươi.”

 

Tôn cô cô hầu bên Thái hậu lâu năm, quen với Thôi cô cô nhiều năm, nhịn trêu chọc:

 

“Đệ tử quý báu như mà ngươi cũng nỡ đem ?”

 

“Đồ cái gì cũng , chỉ khổ là lòng quá ngốc, quá si tình, nó gọi một tiếng cô cô, thể mở to mắt nó gãy cánh trong đó?”

 

Tôn cô cô ngắm , gật đầu :

 

“Không tệ, thấy cái khí chất cứng cỏi , giống hệt ngươi hồi trẻ.”

 

Thôi cô cô vẻ đắc ý, mắng khẽ:

 

“Lắm lời.”

 

Thấy trâm bạc bên tóc , Tôn cô cô nửa thật nửa đùa:

 

“Ngươi cũng đừng giận, tuổi trẻ mà, khó tránh khỏi ngông cuồng, chỉ coi thường khác, mà còn coi nhẹ chính . Đến lúc hối hận thì muộn mất , lúc đó ngàn vàng cũng mua chẳng , mất mặt lắm…”

 

Thôi cô cô vốn quen độc miệng, khẽ đảo mắt lạnh:

 

“Hối hận thì ai hối hận, chứ con bé thì .”

 

Ta quỳ mặt đất, dập đầu thật sâu, lời cảm tạ đầy n.g.ự.c nghẹn nơi cổ họng, chẳng nổi.

 

Thôi cô cô đỡ dậy, đưa tay lau nước mắt , mà nơi khóe mắt bà cũng ươn ướt:

 

“Đứa trẻ ngoan, .”

 

Ta đầu , hành lang, chim én bay về.

 

Hoa vọng xuân nở rộ, các cung nữ trẻ tuổi tay ôm bình ngọc, miệng ríu rít sai mấy tiểu thái giám trèo cắt cành.

 

Khi Tôn cô cô dắt qua Ngự Uyển, xuân sắc đang độ rực rỡ.

 

Cách một dòng nước, Thất công chúa mở tiệc ở thuỷ tạ, mời bạn hữu đến thưởng hoa uống rượu.

 

Nam nữ phân bàn mà , ngăn cách bởi một lớp lụa mỏng.

 

Tôn cô cô dẫn tiến lên hành lễ, chào hỏi công chúa cùng các tiểu thư quý nữ.

 

Một vị tiểu thư đang tỉa hoa vốn dựa lười nhác, thấy là Tôn cô cô bên cạnh Thái hậu thì vội vàng bắt chuyện:

 

“Tôn cô cô, ?”

 

“Dẫn Giang y thị đến khám bệnh cho Thái hậu. Nhìn hoa hôm nay cắt lắm, tay nghề của Ngũ nương càng khéo .”

 

Ngũ nương ba chữ “Giang y thị”, bèn đặt kéo khay vàng khẽ một tiếng keng, đánh giá từ xuống , nhạt hỏi:

 

“Ngươi chính là cái nô tài trung thành ? Gọi là gì nhỉ—giọt sương, giọt nước gì đó?”

 

“Nô tỳ tên Giang Thanh Lộ.”

Loading...