Thanh Mai Đáng Ghét, Trúc Mã Đáng Yêu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Hai tháng hè trôi qua, hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên. Tôi và Tống Dự Khanh học cùng một trường đại học, thậm chí còn học cùng lớp.
“Em gái ơi, để anh giúp em chuyển hành lý nhé!” – Một đàn anh hào hứng nhìn tôi.
“Tốt… ” – Tôi còn chưa kịp đáp xong, Tống Dự Khanh đã xuất hiện và cắt ngang:
“Không cần, tôi mang rồi.”
“…”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta:
“Anh làm cái gì đấy? Xuất hiện như bóng ma!”
Cậu ấy chẳng nói gì, giúp tôi bê hành lý đến ký túc xá xong thì… tự tiện đặt đồ của mình vào luôn.
“Hello! Chào cậu nhé, tớ là Lương Vũ Đồng!”
“Hi! Tớ là Thẩm Ngân Vi.”
“Châu Vân Tường!”
“À hahaha, chào mọi người, tớ là Tô Tinh Nhiễm!”
“Tinh Nhiễm, tụi mình giúp cậu sắp xếp hành lý nha!” – Châu Vân Tường vừa nói vừa kéo vali của tôi lại.
“Cảm ơn các cậu nhé!”
Trời ơi, mấy bạn này nhiệt tình dễ sợ, cảm động muốn khóc luôn!
“Này Tinh Nhiễm, cái anh hồi nãy giúp cậu bê đồ là ai vậy? Bạn trai hả? Đẹp trai quá đi mất!”
Bạn… bạn trai!?
“Á… không không phải đâu, chỉ là hàng xóm thôi, hàng xóm lâu năm.”
“Ồ~ Hàng xóm à, hàng xóm…”
“Đinh!” – điện thoại tôi reo lên, là tin nhắn của Tống Dự Khanh.
[Tối… đi ăn nhé?]
[Được chứ!]
[Ok, anh đợi dưới ký túc xá của em.]
[Oki oki!]
“Ê ê, Tinh Nhiễm đang làm gì đấy~”
“Chậc chậc chậc, cười như trúng số kia kìa~”
“Thôi đi, đừng trêu bạn ấy nữa~”
Thật chịu thua! Sao mình lại dính toàn mấy bà tám thế này cơ chứ!?
[Xong chưa? Anh đang ở dưới rồi nè.]
[Rồi rồi! Em xuống ngay!]
Tôi đeo balo, vội vã mở cửa chạy ra.
“Ê, Tinh Nhiễm…”
“Chậc, kệ nó đi, nó đi hẹn hò với bạn trai nó đấy!”
“Ồ! Hiểu rồi hiểu rồi~”
“Dù sao thì còn hai hôm nữa mới bắt đầu học mà, đúng không Vi Vi?”
“Chuẩn luôn, cho bọn nó dính nhau thêm tí nữa cũng được!”
“Ahahahahahahahahaha…”
Sau bữa tối, Tống Dự Khanh rủ tôi đi dạo công viên.
Đèn trong công viên mờ mờ ảo ảo, bên dưới ánh đèn có vô số côn trùng bay loạn, dưới gốc cây thì đầy mấy đôi tình nhân đang ôm ấp, hôn hít...
Tôi lập tức quay mặt đi.
“Sao thế?” – Tống Dự Khanh hỏi.
“Không có gì…”
Cậu ấy nhìn theo hướng tôi vừa nhìn:
“Em cũng muốn à?”
“Không không không! Anh nghĩ gì vậy!”
Cậu ấy bật cười.
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống.
Không ngờ lại gặp đúng cái tên từng theo đuổi tôi hồi cấp ba – Tống Dự Khanh cũng biết chuyện này. Nhưng thật lòng, tôi chưa từng thích người đó.
“Tinh Nhiễm? Em… cậu ấy là bạn trai em à?”
“À… không, chỉ là bạn thân thôi.” – Tôi trả lời mà không nhận ra gương mặt Tống Dự Khanh càng lúc càng đen.
“Vậy thì tốt rồi. Tinh Nhiễm, anh không còn là chàng trai ngốc nghếch năm xưa nữa. Cho anh một cơ hội nhé? Anh thích em.”
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.
“Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi.” – Tống Dự Khanh lạnh lùng nói, tay ôm eo tôi kéo sát vào lòng.
“Nhưng cậu bảo chỉ là bạn thân mà?”
“Ồ? Vậy hả? Em yêu, em nói sao?” – Tống Dự Khanh cúi đầu nhìn tôi.
“À… không, anh ấy là bạn trai tôi. Anh đi đi, bạn trai tôi hay ghen lắm.”
“À ừ, được rồi, Tinh Nhiễm, hẹn gặp lại…”
“Không gặp lại đâu!” – Tôi thì thầm.
Ai ngờ cậu ta lại nghe thấy, quay lại lườm tôi một cái. Tôi lập tức rúc vào lòng Tống Dự Khanh.
Cậu ta đi rồi, tôi mới gỡ tay Tống Dự Khanh ra.
Phía trước là mặt hồ lấp lánh ánh trăng, mặt nước phản chiếu cả bóng trăng mờ ảo.
Từ khóe mắt, tôi thấy Tống Dự Khanh đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy.
Cậu ấy từ từ lại gần…
Ngay khi môi chạm môi, thế giới dường như im bặt, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch và hơi thở dồn dập của cả hai.
Tôi sững người, đến khi hoàn hồn lại liền đẩy cậu ấy ra:
“Anh… anh làm gì thế…”
“Tinh Nhiễm, em thích anh được không…”
“…” – Tôi im lặng. Cậu ấy bắt đầu cuống lên.
“Xin lỗi… anh… anh không kiềm chế được…”
Cậu ấy cúi đầu như chú cún con biết lỗi. Tôi bật cười, nâng mặt cậu ấy lên.
“…Được.”
Cậu ấy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:
“Thật không?!”
“Ừm!”
Cậu dụi đầu vào hõm cổ tôi, cọ tới cọ lui, nũng nịu:
“Tinh Nhiễm, hôn hôn~”
“Không!” – Tôi đẩy Tống Dự Khanh ra, nhưng cậu ấy bám chặt như keo dính.
“Không chịu, không chịu đâu~ Đừng đi mà…”
Tôi hết cách, đành buông xuôi.
Cậu ấy như chim gõ kiến, cứ hôn liên tục khắp mặt tôi.
“Đủ rồi đủ rồi! Tống Dự Khanh!”
“…Gọi một tiếng ‘anh’ đi~”
“Không gọi!”
“Không gọi anh lại hôn nữa đó~”
…Được thôi, để rồi xem ai thắng ai.
“Anh.”
“Không được, dữ quá rồi. Gọi lại lần nữa~”
“Anh ơi~”
“Được rồi, tha cho em.”
Tống Dự Khanh cuối cùng cũng buông tôi ra, nhưng… vành tai cậu ấy đỏ ửng.
Haha, bị tôi nắm thóp rồi!
“Anh Dự Khanh ơi~ tai anh đỏ quá nè~” – tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng quanh vành tai cậu ấy.
“Tô Tinh Nhiễm, ngoan nào.”
“Anh… á!” – tôi còn chưa kịp dứt lời, đã bị Tống Dự Khanh bế bổng lên. Tôi vội vàng ôm lấy cổ cậu ấy.
“Tinh Nhiễm, em phải chịu trách nhiệm đó nha~”
Chịu… chịu trách nhiệm!?
Cậu ấy đưa tôi về căn hộ gần trường mà ba mẹ thuê cho cậu ấy, đóng cửa thì còn người, chứ vừa khóa xong là… biến thành sói.
Cậu đè tôi lên cửa, hôn tới tấp từ mặt xuống cổ…
Tôi đẩy cậu ấy ra, thở dốc:
“Tống… Tống Dự Khanh, đồ biến thái!”
“Xem ra Tinh Nhiễm phải luyện thở thêm rồi~”
Rồi lại hôn tiếp.
“Gọi anh đi~”
“Không… muốn…”
“Hửm? Không gọi hả?”
Tay cậu ta bắt đầu không an phận lướt trên eo tôi, đến khi chạm tới viền nội y, tôi vội nắm tay cậu lại:
“Anh…”
“Đó, ngoan vậy là tốt~” – cậu cười gian.
“Mở miệng ra~”
“…Ưm…”
Tôi vô thức bật ra một tiếng rên nhỏ, mắt trợn tròn vì không tin nổi nó phát ra từ miệng mình. Tống Dự Khanh cũng khựng lại, rồi… lại cười.
Tôi bị hôn đến mức chân mềm nhũn, nếu không có cậu ấy giữ lấy tay tôi thì chắc đã ngã quỵ rồi.
“Tống Dự Khanh… anh… đồ xấu xa!” – tôi vừa thở gấp, vừa đỏ mặt nhìn cậu.
Cậu bế tôi lên, đặt ngồi lên bàn, hai tay chống bên cạnh:
“Ồ? Vậy em nói thử xem anh xấu xa chỗ nào?”
“…Anh… anh hôn em!”
“Chỉ hôn thôi mà đã là xấu xa?”
“Ừ!”
“Tinh Nhiễm, em biết không? Giờ phút này em thật sự rất quyến rũ…” – Tống Dự Khanh cười bất lực.
...Hình như thật đấy – má đỏ bừng, môi hơi sưng, giọng run run, dây váy trễ xuống vai, mắt rưng rưng.
“Ưm… oa oa oa…” – tôi bật khóc, chẳng vì lý do gì cả.
Tống Dự Khanh cuống lên, tưởng mình làm sai điều gì:
“Xin lỗi… xin lỗi Tinh Nhiễm, là anh không đúng, dọa em sợ rồi… xin lỗi… anh không giỏi dỗ người khác…”
Tôi vẫn nức nở, cậu ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Đừng khóc nữa, khóc nhiều mai mắt sưng lên đó…”
Tôi gật gật đầu.
Một tháng sau, chúng tôi về nhà chơi, gặp lại cả hai bên gia đình. Dì ôm tôi chặt cứng:
“Ôi trời ơi! Cuối cùng Dự Khanh nhà dì cũng kiếm được cô con dâu dì hài lòng! Tinh Nhiễm à, sau này nó mà dám ăn hiếp con, nói với dì, dì với dượng trị nó cho con nhé!”
“Hừ, ai ăn hiếp ai còn chưa biết đâu! Có khi Tinh Nhiễm nhà tôi bắt nạt Dự Khanh thì có, con bé này khỏe lắm đó, lại còn nóng tính!”
“Mẹ!” – tôi nhăn mặt phản đối.
“Không sao, có mẹ chồng chống lưng cho con rồi~”
“Vẫn là dì tốt nhất!” – tôi ôm lấy dì, đong đưa cánh tay.
“Còn gọi dì cái gì? Gọi mẹ đi!”
“Mẹ!”
“Ái chà~ càng nhìn càng thấy thương con bé!”
“Ớ! Mẹ ơi, mẹ bênh người ngoài kìa!” – mẹ tôi chống nạnh.
Tôi le lưỡi làm mặt xấu.
Đúng lúc đó, Tống Dự Khanh vừa bị ba tôi và dượng gọi vào nói chuyện riêng xong thì bước ra.
Trông có vẻ vẫn toàn mạng.
“Này, Dự Khanh ra rồi à, lại đây ngồi. Nghe mẹ nói này, sau này Tinh Nhiễm mà dám ăn hiếp con, con cứ nói với mẹ nhé~” – mẹ tôi liếc tôi như muốn trả đũa.
“Mẹ!!!”
“Vâng ạ, nếu cô ấy bắt nạt con, con báo mẹ đầu tiên luôn.”
“Á! Tống Dự Khanh!!!” – tôi cầm gối ném về phía cậu ta.
Một tối sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Tống Dự Khanh ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của cậu ấy. Cậu ngồi bên trái, tôi bên phải. Tôi lén liếc nhìn Tống Dự Khanh bên cạnh – đúng thật là trai đẹp, sống mũi cao, môi mỏng gợi cảm, còn có một nốt ruồi nhỏ đầy quyến rũ gần yết hầu…
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì, tôi đưa tay sờ lên yết hầu của cậu ấy. Rắn rỏi, lại còn động đậy… Tôi càng sờ càng thích thú.
Tống Dự Khanh lập tức túm lấy cổ tay tôi:
“Tô Tinh Nhiễm, em sờ đủ chưa?”
Hỏng rồi! Cảm giác nguy hiểm đang đến gần…
“Ừm… chưa đâu!”
Tôi gan lì tiếp tục sờ từ yết hầu xuống… xương quai xanh, ngực… rồi đến cơ bụng. Không thể phủ nhận – cơ thể cậu ấy thật sự rất tuyệt.
Tống Dự Khanh thở ra một hơi dài, giọng khàn khàn:
“Tinh Nhiễm… em phải chịu trách nhiệm đó.”
Nói rồi, cậu ấy kéo tay tôi xuống thấp hơn nữa…
Trời đất ơi!! Không thể sờ tiếp được nữa! Tôi lập tức rút tay lại.
“Còn sờ nữa không?”
“Không… không sờ nữa!”
“…Vậy thì làm việc nên làm thôi.”
“Á… Ưm…”
Cậu ấy hôn tôi, bế tôi ngồi lên đùi, tay ôm lấy eo tôi, kéo sát lại gần. Mà càng kéo thì… càng đụng vào cái gì đó…
Một lúc sau, tôi cảm thấy có gì đó… đang cấn dưới người mình.
“Tống Dự Khanh… anh tự kiềm chế chút đi…”
“Anh chịu hết nổi rồi, Tinh Nhiễm, há miệng nào.”
Nói rồi lại tiếp tục hôn.
“Tống… Tống Dự Khanh… em không chịu nổi nữa… em phải đi tắm…”
“Cùng nhau.”
“…Không chịu!”
Nhưng cậu ta đã bế tôi lên, mở tủ lấy một chiếc váy ngủ dây mỏng rồi ôm tôi thẳng vào phòng tắm.
“Này… Tống Dự Khanh! Anh thả em xuống!!”
“Không thả! Em phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Em không chịu đâu!!! Á á á!!!”
“…”
Cậu ấy mở cửa phòng tắm, đặt tôi xuống.
Hai tay liền túm lấy gấu váy của tôi định cởi ra.
“Tống Dự Khanh… anh làm gì đấy?!”
“Tắm chung.”
“Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“…”
Cậu ấy chẳng nói gì, tiếp tục cởi quần áo. Tôi cũng không chống lại được nữa…
Cậu ấy đặt tôi vào bồn tắm, rồi chui vào cùng.
Hơi nước mờ mịt khiến đầu tôi quay cuồng. Đêm hôm đó… tôi không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, tất cả như một giấc mơ.
“Tinh Nhiễm… anh không nhịn được nữa…”
“Thì… đừng nhịn…”
“Thật chứ?”
“Ừm… trong ngăn kéo đầu giường em có…”
“…Em sao lại có cái đó?”
“Thì… để phòng thôi mà…”