Thanh Mai Không Đọ Lại Được Tiên Giáng Trần - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi là thanh mai, Trình Hạ Nhiễm là tiên giáng trần.
Người ta thường nói, thanh mai không đọ lại được tiên giáng trần.
Sau khi cô ấy chuyển trường đến một thời gian, có người nhìn thấy nơi góc thang vắng bóng người sau giờ tan học, trúc mã Giang Kỳ kiêu căng bướng bỉnh của tôi lại dịu ngoan như cún con, cúi đầu kiểm điểm lỗi của mình.
Về sau, tôi và Trình Hạ Nhiễm xảy ra chút mâu thuẫn, hắn chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Tôi không muốn nhìn thấy Thẩm Vãn Đường ở trường nữa.”
Sợ đắc tội với nhà họ Giang, ba mẹ lập tức chuyển trường cho tôi.
Từ đó trở đi, tôi như biến mất khỏi thế giới của hắn, cũng không dám lộ diện trước mặt hắn nửa bước.
Nhưng về sau đến sinh nhật hắn, hắn cả người ướt đẫm gõ cửa phòng tôi, nét mặt chật vật lại tủi thân: “Em quên hôm nay là sinh nhật anh rồi sao?”
01
Người ta bảo thanh mai không đọ được với tiên giáng trần, nếu là lúc trước, tôi còn khịt mũi khinh bỉ lời này.
Nhưng khi ngồi trong khán phòng, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều mà Giang Kỳ dành cho Trình Hạ Nhiễm đang múa trên sân khấu…
Khoảnh khắc ấy, tôi tin rồi.
Tôi cũng tin vào lời đồn có người từng thấy Giang Kỳ ngang tàng không sợ trời chẳng ngại đất , lại nhận lỗi với Trình Hạ Nhiễm nơi cầu thang vắng.
Nỗi lòng chưa kịp ngỏ cùng hắn, giờ đành chôn vùi mãi trong tim.
Khi bài trình diễn kết thúc, tôi cùng mọi người vỗ tay cho cô gái tỏa sáng trên sân khấu.
Giang Kỳ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chắc là đi tìm Trình Hạ Nhiễm, tôi cũng rời khán phòng.
Bước ra ngoài, tôi giơ tay lên, một vật nhỏ hình quả bầu treo trên tay, đung đưa trong gió.
“Đường Đường, tặng... tặng em.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì đây?”
Năm bảy tuổi, có lần Giang Kỳ xem phim cùng dì, hiểu được khái niệm "vật đính ước".
“Tặng Đường Đường, sau này Đường Đường chỉ được thích mình anh thôi.”
“Anh sẽ mãi mãi bảo vệ Đường Đường.”
Mắt tôi cay cay, tháo món đồ xuống, nắm chặt trong tay, lời trẻ con nói sao mà tin được?
Nhưng tôi lại tin thật, thiếu niên kiêu ngạo ngang ngược không sợ trời đất ấy là toàn bộ thanh xuân đầy hân hoan và thầm kín của tôi.
...
Trình Hạ Nhiễm mới chuyển tới vào học kỳ này, cô ấy xinh đẹp, lại là người học múa.
Vừa tới đã gây nên chút xôn xao.
Lúc đó, các bạn nữ trong lớp còn nói Trình Hạ Nhiễm giống như nữ chính chuyển trường trong truyện thanh xuân vườn trường, ngoan ngoãn, sau đó bị trùm trường để mắt tới.
Sau đó, trùm trường vì cô gái ngoan ngoãn này mà khom người.
Lúc đó, có rất nhiều người theo đuổi Trình Hạ Nhiễm, có người còn đùa chỉ thiếu mỗi anh Kỳ thôi.
Giang Kỳ lười biếng vươn người, liếc nhìn người vừa nói: “Cô ta xứng sao?”
Nhìn xem, lúc đó nói thật ngạo nghễ.
Trước đây, tôi không tin Giang Kỳ và Trình Hạ Nhiễm đã hẹn hò, vì tôi không tận mắt nhìn thấy, cũng không tận tai nghe hắn nói với tôi hắn đã hẹn hò với một người con gái khác.
Nhưng giờ, tôi đã biết rồi, tôi nên thu lại tâm tư của mình, cũng nên giữ khoảng cách với Giang Kỳ.
Trước đây, tôi luôn về nhà cùng Giang Kỳ, tôi quên mất từ lúc nào, Giang Kỳ luôn tìm mọi lý do để tôi về trước.
Thật ra, hắn có thể nói với tôi, tôi sẽ không dây dưa không buông mà.
Dù sao, tôi và hắn cũng chưa từng chính thức hẹn hò.
02
Chủ nhật quay lại trường học, phải thu bài tập vào tiết tự học buổi tối.
Giang Kỳ là kiểu người bướng bỉnh, chỉ nói một câu với lớp trưởng: “Chưa làm.”
Trước đây, Giang Kỳ nghe lời tôi.
Họ cũng biết điều đó nên mỗi lần như vậy, họ sẽ đến báo với tôi.
Bây giờ cũng vậy, nhưng họ hoàn toàn không tìm thấy Giang Kỳ.
Vì hắn vừa tan học đã đi tìm Trình Hạ Nhiễm.
“Vãn Đường, Giang Kỳ lại không làm bài tập, cũng không biết cậu ta đi đâu, cậu…”
“Cậu cứ nộp bài tập cho giáo viên đi.” Tôi mỉm cười lắc đầu: “Sau này cậu ta không làm bài tập, cậu cũng đừng nói với tôi nữa.”
Nghe tôi nói vậy, họ chỉ biết gật đầu, vì tin đồn Giang Kỳ có bạn gái dường như là thật.
Thấy thái độ của tôi, họ càng thêm khẳng định.
Sau khi vào lớp, tôi cúi đầu làm bài kiểm tra.
Trước khi Trình Hạ Nhiễm xuất hiện, tôi muốn Giang Kỳ thi vào Bắc Thành cùng tôi.
Bây giờ, tôi muốn bản thân nỗ lực thi đỗ đại học Bắc Thành, để thực hiện ước mơ của mình.
Giang Kỳ cả tối không quay lại, giáo viên ngồi trên bục giảng nhíu mày hỏi Giang Kỳ đi đâu.
Ánh mắt của cả lớp đều hướng về phía tôi nhưng tôi từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Tiết học thứ hai, Giang Kỳ cuối cùng cũng trở về lớp.
Hắn ngồi im lặng tại chỗ, cho đến khi có bạn học đến báo giáo viên chủ nhiệm yêu cầu hắn lên văn phòng.
Lúc đó hắn mới như tỉnh lại, lúc đi ngang qua chỗ tôi, hắn còn dừng lại một chút.
Tôi không ngẩng đầu lên, bởi đang tập trung giải bài toán khó cuối cùng, mỗi lần làm đến câu cuối, tôi chỉ viết được ý đầu, đến ý thứ hai thì đầu óc lại đơ ra.
Lúc tôi hoàn thành xong, bạn cùng bàn khẽ ghé sát lại, thận trọng hỏi tôi và Giang Kỳ có chuyện gì.
“Không có gì đâu.”
“Thật á? Nhưng trước đây mỗi khi Giang Kỳ không làm bài tập, trốn học tối, cậu sốt ruột hơn ai hết mà.”
Bạn cùng bàn tỏ vẻ không tin, tôi khẽ giật mình, rồi trả lời: “Đó là chuyện cũ rồi, từ nay tớ sẽ không quan tâm cậu ta nữa.”
“Ồ.” Cô ấy kinh ngạc che miệng: “Vậy là chuyện người yêu Giang Kỳ là Trình Hạ Nhiễm... là thật ư?”
Tôi rũ mắt không đáp.
Tiếng chuông kết thúc tiết thứ hai vang lên, Giang Kỳ mới thong thả bước vào lớp.
Một lúc sau, tôi nhận được mẩu giấy: [Tan học em về trước đi.]
Đọc xong nội dung, tôi thản nhiên cất đi rồi cúi đầu làm bài tiếp.
Tan học, lớp học luôn ồn ào và chật chội. Tôi ngồi thu dọn đồ đạc.
Đột nhiên, cả lớp im bặt. Bạn cùng bàn che miệng, ngạc nhiên kêu lên, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy ra ngoài cửa.
Trình Hạ Nhiễm đứng đó, khẽ nghiêng đầu vẫy tay gọi Giang Kỳ, sau đó quay đi.
Mắt tôi không kìm được nhìn về phía Giang Kỳ, chỉ thấy hắn cười bất đắc dĩ rồi bước ra theo.
Cả lớp lập tức xôn xao bàn tán.
“Trời, hóa ra là thật.”
“Trước tớ cứ nghĩ Giang Kỳ với Thẩm Vãn Đường hợp nhau lắm, một trùm trường, một cô gái ngoan thành tích tốt. Nhưng giờ cặp trùm trường vũ công này có vẻ còn hợp hơn.”
“Đừng có ba phải thế chứ. Chỉ là... các cậu không thấy Thẩm Vãn Đường đáng thương sao?”
“Họ lớn lên cùng nhau đấy.”
“Quả nhiên thanh mai không đọ lại được tiên giáng trần.”
...
Bạn cùng bàn mím môi, muốn an ủi tôi. Tôi đeo cặp lên, lòng đau như cắt, khó chịu khó tả, nhưng tôi muốn mỉm cười, không thể rơi lệ.
Tôi không thể để bất kỳ ai nhận ra tôi đang rất đau lòng, nếu không từ ngày mai trở đi, tôi sẽ trở thành trò cười sau mỗi bữa ăn.
“Tôi không sao, tôi và Giang Kỳ từ trước đến giờ chỉ là bạn bè thôi. Tôi đi trước đây, mai gặp lại.”
Trong mắt cô ấy vẫn còn chút lo lắng, cô ấy vẫy tay với tôi: “Mai gặp lại, đi đường cẩn thận nhé.”
Bước ra khỏi khuôn viên trường học ồn ào, tôi siết chặt dây đeo cặp, nghiến chặt răng.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, trong lòng tôi nghẹn lại, đau đến tột cùng.
Sao hắn lại đột nhiên thích người khác?
Tầm nhìn của tôi dần mờ đi, nhưng bên tai vẫn vang vọng giọng nói trong trẻo và đầy kiêu hãnh của thiếu niên.
“Ông đây không gì không làm được, Thẩm Đường Đường là người được ông đây bảo vệ cả đời.”
03
“Thẩm Đường Đường, sao sáng nay không đợi anh?”
Sáng nay Giang Kỳ đến muộn, sau giờ học hắn đi tới, u oán nói, rồi đặt một chai sữa bò lên bàn tôi.
Tay đang viết từ vựng của tôi khựng lại, tôi liếc nhìn chai sữa đó.
“Tôi ăn sáng rồi, từ nay về sau tôi sẽ không đi cùng cậu nữa, tôi sẽ đến trường rất sớm.”
Giang Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh, dường như không hiểu tôi đang làm gì, chống cằm nhìn tôi: “Gần đây anh có làm gì sai đâu, trước đây không phải chúng ta luôn đi cùng nhau sao?”
“Bây giờ khác rồi.” Tôi đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với hắn: “Cậu đã có bạn gái rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách.”