Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thanh Mai Không Đọ Lại Được Tiên Giáng Trần - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi ăn ngay nói thật: "Có vẻ đều hơi đắt."


"Yên tâm, ông đây chắc chắn đủ tiền, muốn ăn gì cứ gọi."


Tôi đưa thực đơn lại: "Cậu gọi đi, tôi không kiêng gì, cũng không kén ăn."


Cậu ta cầm lấy thực đơn, đùa một câu: "Không tệ, khá dễ nuôi đấy."


"Bít tết cậu ăn chín mấy phần?"


Tôi: "Tôi không thích ăn đồ sống."


Cậu ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bít tết chín quá sẽ không ngon, chúng ta gọi bảy phần được không?"


"Được."


Sau khi gọi món xong, tôi chỉ vào mình, nói: "Cậu đoán xem giờ trông tôi giống gì?"


Cậu ta nhấp một ngụm nước, khẽ nhếch môi, hỏi lại: "Giống gì?"


"Bà Lưu bước vào đại viện nhà quan lớn."

*một cảnh trong Hồng Lâu Mộng, ám chỉ một người lần đầu bước vào nơi sang trọng, xa hoa hơn hẳn những gì đã quen thuộc.


Vừa dứt lời, cậu ta liền cười phá lên. Lục Trần lúc cười có hai lúm đồng tiền nhẹ, trông vừa ấm áp lại ngập tràn năng lượng.


Nhìn cậu ta, tôi bỗng nhiên lại nhớ đến Giang Kỳ.


Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến hắn.


Chỉ là khi hắn cười cũng có lúm đồng tiền, nhưng hắn không hay cười lắm, phần lớn thời gian chỉ khẽ cong khóe môi.


Ngày xưa, tôi từng chỉ vào lúm đồng tiền của hắn, nói: "Anh nên cười nhiều lên, cười lên trông đẹp lắm."


Về sau, khi Trình Hạ Nhiễm chuyển đến, hắn cười thường xuyên hơn, có lúc là nụ cười ngọt ngào, có lúc lại đầy chiều chuộng.


Giờ nghĩ lại, có một câu nói quả là áp dụng được với mọi trường hợp:


Người ấy chỉ là không thích cười với mình mà thôi.


Bữa ăn này bắt đầu khi hoàng hôn rực rỡ nhất, kết thúc thì bên ngoài trời đã tối hẳn.


Lúc bước ra khỏi nhà hàng, quảng trường đã đông nghịt người.


"Thẩm Vãn Đường, hôm nay tôi rất vui."


Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười.


"Hôm nay là sinh nhật tôi."


"Cái gì!" Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta: "Hôm nay là sinh nhật cậu, lẽ ra phải là tôi mời cậu ăn chứ, sao cậu không nói sớm với tôi?"


Cậu ta ra vẻ oan ức, thở dài: "Tôi sợ nếu nói ra, cậu sẽ không ăn cùng tôi nữa."


Tôi đáp: "Sao lại thế, không đời nào."


Một lúc sau, tôi nghĩ xem nên mua quà sinh nhật gì cho cậu ta.


Đột nhiên, một hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, cậu ta bất ngờ cúi sát đến, giọng khàn khàn hỏi: "Đang nghĩ xem tặng quà gì cho tôi à?"


Hôm trước cậu ta mới nhuộm tóc vàng óng, bị treo tên lên bảng phê bình.


Gió từ bốn phía thổi tung mái tóc cậu ta, trông như một chú chó lông vàng: "Tôi muốn túi thơm hôm trước."


Hôm đó cậu ta chạy đến tìm tôi, tôi đang thu dọn đồ, túi thơm trong cặp rơi ra ngoài.


Cậu ta nhặt lên, ngắm nghía rồi lắc lư túi thơm hỏi tôi: "Tặng tôi nhé? Thẩm Vãn Đường."


Lúc đó tôi từ chối, chỉ vì chiếc túi thơm này vốn là quà sinh nhật tôi định tặng Giang Kỳ.


Hoa văn trên đó là tôi tự tay thêu từng mũi kim.


Dù sao cũng không thể trao đến tay hắn được nữa, nhưng tặng cho Lục Trần cũng không ổn lắm.


Giống như, chỉ là thứ người khác không cần mới cho cậu ta vậy.


Tôi gật đầu, đồng ý: "Được, nhưng cậu phải đợi vài ngày, tôi sẽ làm lại một cái mới cho cậu."


Trên đường đưa tôi về, Lục Trần lần đầu tiên hỏi tôi: “Thẩm Vãn Đường, cậu muốn thi vào trường nào?”


Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thưa thớt sao: “Đại học Bắc Thành.”


“Tại sao?”


“Bởi vì…”


“Bởi vì tôi không thích nơi này, ở đây không có tuyết, tôi muốn ngắm tuyết.”


Lục Trần cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, chỉ khẽ gật đầu.


Chúng tôi từ từ đi đến trước phòng trọ, cậu ta nói với tôi: “Về đi, tạm biệt.”


Tôi đi được vài bước, quay lại nhìn cậu ta, thiếu niên mặc đồ thể thao đứng trong bóng tối, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt u buồn.


Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi khẽ rung động, tôi vẫy tay với cậu ấy: “Lục Trần, chúc mừng sinh nhật nhé.”


Nghe thấy vậy, cậu ấy giơ tay lên, mỉm cười vẫy tay với tôi: “Thẩm Vãn Đường, cậu chắc chắn sẽ đỗ vào Bắc Thành.”


07


Tôi vẫn luôn cho rằng tôi và Lục Trần còn nhiều thời gian bên nhau, nhưng tôi lại luôn muốn nhanh chóng hoàn thành chiếc túi thơm để trực tiếp tặng cậu ấy.


Không biết cậu ấy có thích mùi ngải cứu không, tôi lại mua thêm cả hoa khô.


Tôi thêu cho cậu ấy hoa văn bùa bình an, tỉnh sư màu đỏ và thanh long.


Sau khi thêu xong, tôi nhìn chúng dưới ánh nắng nhẹ chiếu vào.


Trong lòng nghĩ xem Lục Trần sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy chúng.


Xuống xe buýt, tôi vội vã chạy đến khu nhà của Lục Trần.


Nhưng khi đến nơi, tôi thấy công nhân đang liên tục chuyển đồ vào trong.


Tôi đứng sững lại, trái tim không ngừng chìm xuống.


Tôi từ từ bước đến, nhẹ nhàng hỏi cô gái đứng bên cạnh: “Chào chị ạ, chị có biết chủ nhân cũ của căn nhà này đâu rồi không ạ?”


“À, cậu ấy đã chuyển đi rồi, hình như chuyển đi từ mấy ngày trước rồi.”


“Dạ em cảm ơn.”


Tôi gật đầu đờ đẫn, quay người rời đi.


Tôi ngồi trên ghế, mãi sau mới tiêu hóa được sự thật rằng Lục Trần đã rời đi.


Tại sao cậu ấy lại đi mà không nói một lời nào?


Chúng ta… không phải là bạn sao?


Mắt tôi trở nên mờ đi, túi quà trong tay như nặng đến cả ngàn cân.


Tại sao khi tôi vừa quen với sự hiện diện của cậu ấy, cậu ấy lại giống như tất cả mọi người khác, đều rời bỏ tôi.


Tôi lạnh lùng đưa tay lau nước mắt, ném túi quà vào thùng rác, bước đi.


Đêm đó trời đổ mưa lớn, tôi đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, trên điện thoại là số liên lạc của Lục Trần, nhưng tôi mãi không dám nhấn nút gọi.


Nếu gọi điện rồi cậu ấy bắt máy, tôi sẽ nói gì đây, hỏi sao cậu ấy đi mà không nói với tôi một lời chăng.


Có lẽ trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là một cô gái mà cậu ấy theo đuổi nhất thời.


Hoàn toàn không đáng để cậu ấy nói nhiều với tôi như vậy.


Đột nhiên tôi nhận ra bản thân mình giống như một trò đùa.


Đã vấp ngã một lần nhưng lại không biết rút kinh nghiệm.


Tiếng gõ cửa vang lên khiến tôi tỉnh táo lại.


Sau khi mở cửa, Giang Kỳ đứng trước mặt tôi, người ướt sũng, trông vô cùng chật vật. 


Hắn nhìn tôi, khuôn mặt đầy oan ức và đau khổ: “Em quên hôm nay là sinh nhật của anh rồi sao?”


Nghe vậy, nếu là Thẩm Vãn Đường trước đây, liệu cô ấy có tha thứ cho hắn không, tôi không biết.


Chỉ là bây giờ, tôi buồn bã nhận ra, tôi đã không còn chút cảm xúc nào với hắn nữa.


Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến một câu nói: Khoảnh khắc người đó đứng trước mặt tôi, tôi không còn chút cảm xúc nào với họ nữa, không yêu, cũng không hận.


Hắn nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Đường Đường, hôm nay là sinh nhật anh, em đã nói em đều sẽ ở bên anh mỗi dịp sinh nhật mà.”


Tôi mệt mỏi nói: “Chúc mừng sinh nhật.”


“Được chưa?”


“Xin lỗi Đường Đường, em vẫn còn giận anh phải không?” Hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi, đập mạnh vào mặt mình.


Tôi nhíu mày, cảm thấy tay mình nóng rát.


Hắn còn định cầm tay tôi đập sang bên còn lại, tôi nghiến răng rút tay lại, lạnh lùng nói: “Muốn điên thì về nhà mà điên, đừng điên ở đây.”


Da Giang Kỳ rất trắng, trên mặt in hằn vết tay rõ rệt.


Tôi không quan tâm hắn có đau hay không, tôi chỉ sợ vì vết tay này mà tôi gặp rắc rối.


Hắn há miệng, nước mưa nhỏ xuống tí tách, giọng đầy cay đắng: “Đường Đường, anh sai rồi, anh... anh cũng không biết tại sao lúc đó mình lại như vậy, lúc anh muốn bù đắp thì em đã chuyển trường, sau đó anh đến trường số bốn tìm em nhưng lại thấy có thằng khác nói chuyện với em bên cửa sổ, anh rất tức giận, những lời hôm đó, không phải là điều anh muốn nói...”


“Thôi bỏ đi.” Tôi thở dài, cảm giác bất lực đột nhiên tràn ngập cả người tôi.


Giang Kỳ đờ đẫn nhìn tôi, mặt tái mét.


Tôi khẽ cười một tiếng: "Chuyện trên bảng tin đó, với khả năng của cậu, muốn tra ra ai là người đăng không khó."


Theo lời tôi vừa thốt ra, Giang Kỳ đau đớn cúi đầu xuống.


"Chỉ là bản thân cậu cũng đoán được là ai rồi, chúng ta lớn lên cùng nhau, cậu không thể không biết tính tôi, tôi khinh thường những chuyện ti tiện như thế."


"Giang Kỳ, không phải cậu không tin không phải tôi làm, mà là cậu chọn tin tôi là người làm."

 

Loading...