Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thanh Mai Không Đọ Lại Được Tiên Giáng Trần - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Trình Hạ Nhiễm muốn mọi người biết cậu ta mới là bạn gái cậu, cậu ta muốn tôi và anh chấm dứt hoàn toàn vì chuyện này, càng muốn người khác biết người mới xuất hiện như cậu ta quan trọng hơn người lớn lên cùng cậu là tôi. Những lời vu khống và hành động liều lĩnh của cô ta, đều là do cậu dung túng."


Tôi lạnh lùng nhìn hắn đau khổ: "Từ đầu, cậu đã lựa chọn xong cả rồi, giờ tìm tôi làm gì nữa?"


"Đường Đường, anh xin lỗi." Hắn đưa tay định ôm lấy tôi, tôi lùi lại một bước: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, lúc đó anh cũng không biết mình đang làm gì."


"Sau khi em đi, anh mới nhận ra, anh không thể không có em, anh thật sự... thật sự nhớ em. Những ngày không có em, anh ngày nào cũng nhớ, nhưng anh đến trường  số bốn, đợi mãi không thấy em vào trường, cũng không tìm thấy, anh tìm khắp nơi mà không thấy em đâu, Đường Đường."


Nước mắt Giang Kỳ lăn khỏi khóe mắt, hắn không ngừng xin lỗi tôi.


Tôi mệt mỏi cúi đầu, nhắm mắt lại, thiếu niên năm xưa từng đi qua bao đoạn đường cùng tôi, cuối cùng đã trở nên đáng ghét.


Giang Kỳ ngày xưa sẽ không đối xử với tôi như thế.


Hắn không còn là thiếu niên lấy áo khoác che mưa cho tôi, kiên cường nói "Đường Đường, có anh ở đây" nữa rồi.


Thiếu niên ấy đã biến mất theo năm tháng, không tìm lại được nữa.


"Giang Kỳ." Trình Hạ Nhiễm đứng cách đó không xa, gọi hắn bằng giọng nghẹn ngào, hắn thậm chí không quay đầu lại.


Đột nhiên, cô ta khóc lóc van xin tôi: "Thẩm Vãn Đường, tôi chỉ có mỗi Giang Kỳ, cậu đừng tranh anh ấy với tôi được không? Tôi xin cậu."


Cô ta tập múa, nhiều năm ăn uống kiêng khem, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, khóc lóc trông thật đáng thương.


"Im đi, tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay rồi, cút đi."


Giang Kỳ gầm lên trong cơn thịnh nộ.


“Em đã làm sai điều gì, anh nói em nghe đi, em thật sự rất thích anh, em không muốn chia xa anh…”


Tôi không muốn xem cảnh tôi đuổi em chạy em chạy tôi đuổi này, lập tức thẳng tay đóng cửa lại.


08


Tôi không muốn biết về chuyện tình cảm của họ, càng không muốn dính líu.


Bước vào tháng chín, tôi đã là học sinh cuối cấp ba.


Như giáo viên chủ nhiệm đã nói, lúc này không có gì quan trọng hơn kỳ thi đại học.


Hiện tại tôi chỉ tập trung vào việc thi đỗ vào đại học Bắc Thành.


Sau hôm đó, Quý Mộng Di gửi cho tôi tin tức về Giang Kỳ và Trình Hạ Nhiễm, kể nhiều giải thưởng của Trình Hạ Nhiễm đều có gian lận, thậm chí còn hối lộ giám khảo trong kỳ thi nghệ thuật sau này.


Mỗi thí sinh tham gia kỳ thi nghệ thuật đều phải trải qua bao khó khăn, lau đi bao nhiêu nước mắt, rồi tiếp tục luyện tập, mồ hôi rơi đầy sàn nhưng vẫn cắn răng kiên trì.


Gặp phải chuyện này, gặp phải người như vậy, ai mà không tức giận, kẻ nhiều người ít.


Kết quả là sự việc bị đăng lên mạng, Trình Hạ Nhiễm vì khuôn mặt thanh tú mà trở nên nổi tiếng trên mạng.


Khi sự việc lan rộng, cô ta bị hủy bỏ kết quả.


Có thể nói là danh dự mất sạch.


Không còn gì trong tay, cô ta liên tục bám theo Giang Kỳ.


Giang Kỳ bị làm phiền đến mức không chịu nổi, ba mẹ hắn liền chuyển trường cho hắn, khiến Trình Hạ Nhiễm không thể tìm thấy.


Trên các diễn đàn, người ta đều bàn tán trước đây họ từng ngưỡng mộ đôi này, giờ thì chỉ còn biết thở dài.


Tôi coi đó như một trò đùa, tập trung toàn lực vào việc học, tờ lịch đếm ngược trên tường ngày càng mỏng đi.


Mỗi học sinh đều muốn xé thời gian ra để dùng, kiến thức này chưa thuộc, kiến thức kia chưa nhớ, kỳ thi tháng sau đã đến.


Thật ra tôi đã nhiều lần đứng trên hành lang tầng mười, nhìn thấy Giang Kỳ đứng bên ngoài trường, nhiều lần thấy hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, một lúc sau thì rời đi.


Khi tiếng ve kêu dần nhỏ đi, thậm chí biến mất vào tháng sáu, kỳ thi đại học cũng đến.


Hôm đó trời mưa rất to, tôi nhớ môn toán hôm đó rất khó.


Lúc làm đến câu hỏi trắc nghiệm thứ năm, tim tôi lạnh toát, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.


Ra khỏi phòng thi, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ đã kết thúc.


Cả cầu thang đều là tiếng than thở đề toán quá khó, nhiều người không chịu nổi, bật khóc ngay khi nhìn thấy bạn bè: "Aaaaa, Toán quá khó, tớ chết mất."


Nhưng thời gian chẳng bao giờ dừng lại vì bất kỳ lời than phiền của ai, kỳ thi đại học cũng chẳng vì thế mà trở nên dễ dàng hơn.


Môn cuối cùng là sinh học, tôi cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không bỏ sót điều gì.


Đóng nắp bút lại, ngoài cửa sổ xanh mướt một màu, trong lớp học yên ắng đến lạ.


Tiếng chuông báo hiệu vang lên, chỉ còn năm phút nữa...


Thời thanh xuân, những năm tháng cấp ba của tôi, sắp phải vẫy tay chào tạm biệt chúng rồi.


Bước ra khỏi phòng thi, rời khỏi tòa nhà giảng đường, ngoảnh lại nhìn ngôi trường số bốn mà tôi chỉ gắn bó được một năm rưỡi, lòng vẫn dâng trào bao cảm xúc.


Tôi mỉm cười vẫy tay chào thanh xuân của mình: Tạm biệt nhé, trường cấp ba số bốn! Tạm biệt nhé, những năm tháng cấp ba của tôi!


Không ai có thể mãi mãi mười tám tuổi, nhưng sẽ luôn có người đứng mãi ở tuổi mười tám.


09


Sau khi thi đại học xong, tôi không về ngôi nhà kia, mà theo Quý Mộng Di đến thẳng Thanh Thành làm thêm hè.


Ở đó, cứ vài ngày tôi lại nhận được một cuộc gọi từ Lâm Thành.


Tôi đều tắt máy ngay lập tức.


Người đi lạc, chẳng bao giờ là vì không nắm chặt tay nhau, mà là vì bị hoa thơm mê hoặc mắt.


Ngày công bố điểm thi, kết quả của tôi bị ẩn đi.


Nhìn tin nhắn điểm số từ Sở Giáo dục tỉnh gửi đến, tôi không kìm được nữa, ôm miệng khóc nức nở.


Tôi là thủ khoa toàn tỉnh, đạt 713 điểm, tôi không phụ công sức ba năm ròng của mình, mọi bước đi đều có ý nghĩa.


Kể từ khi điểm thi công bố, cặp ba mẹ kia lại tìm đến tôi.


Tôi lạnh lùng nhìn họ hớn hở trước truyền thông, khoác lác về cách giáo dục con cái tuyệt vời thế nào, cách đào tạo ra đứa con gái thủ khoa như tôi.


Quý Mộng Di tức giận chống nạnh: "Họ thật không biết xấu hổ, bao năm qua họ có quan tâm đến cậu đâu?"


Tôi lặng lẽ nhìn ra xa.


Sau đó, truyền thông tìm đến tôi, trên mặt tôi luôn nở nụ cười thản nhiên, từ tốn kể về người ba ngoại tình, người mẹ thiên vị, cùng một gia đình tan vỡ.


Và tôi, người kiên cường không tin vào số phận.


Trong thời đại lan truyền thông tin chóng mặt như hiện nay, bài phỏng vấn của tôi vừa đăng tải đã nhận được đồng cảm và ngưỡng mộ từ nhiều người vì trái tim mạnh mẽ của tôi.


Sau đó, tôi đổi luôn số điện thoại, nhờ vào học bổng toàn phần của trường cùng các khoản tiền thưởng khác, chi phí sinh hoạt bốn năm đại học của tôi đã đủ dư dả không phải lo nghĩ.


10


Sáng ngày thứ hai sau khi khai giảng, chính là lễ khai mạc huấn luyện quân sự.


Tôi và bạn cùng phòng vội vã chạy đến sân vận động.


Sân vận động rất đông người, chúng tôi không tìm được vị trí của lớp, tôi đứng tại chỗ gãi đầu, cảm thấy hoang mang.


Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nam thanh thoát: “Bạn học.”


Tôi hơi đơ người, lúc quay lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong ký ức, cậu ấy đứng ngược ánh sáng, hơi cúi đầu nói với tôi: “Lâu rồi không gặp.”


Hôm đó, vừa giải tán, tôi liền kéo bạn cùng phòng đến nhà ăn.


Tối hôm đó, Lục Trần chặn tôi trước cổng ký túc xá, nói với mấy bạn cùng phòng đang hóng hót bên cạnh tôi: “Có thể cho tôi mượn cậu ấy một chút được không, cảm ơn.”


Tôi không muốn để ý đến cậu ấy, định đi theo bạn lên tầng, nhưng cậu ấy giữ chặt tay tôi: “Dù có kết án tử, cũng cho tôi một cơ hội giải thích, được không?”


Tôi lạnh mặt, bước sang một bên.


“Xin lỗi, tôi không cố ý biến mất mà không nói lời nào.” Cậu ấy nhẹ nhàng giải thích: Thật ra nhà tôi ở Bắc Thành, tôi và gia đình xảy ra mâu thuẫn nên tôi mới đến Lâm Thành học.”


“Hôm đó vội vã rời đi là vì bà nội tôi đổ bệnh rất nặng, trong nhà đó, chỉ có bà nội là tốt với tôi.”

 

Loading...