Thanh Mai Không Đọ Lại Được Tiên Giáng Trần - 6
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Cậu ấy cúi đầu, ánh mắt buồn bã: “Có lẽ nghe hơi khốn nạn nhưng mà, sau khi tôi về Bắc Thành, điện thoại bị mất cắp, lúc đó tôi bận chăm sóc bà nội, lúc làm lại thẻ SIM thì cậu đã chặn tôi rồi.”
“Sau đó tôi cũng từng quay lại Lâm Thành, nhưng lúc đó đã là năm cuối cấp, tôi sợ cậu nhìn thấy tôi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nên tôi mới không xuất hiện.”
“Tôi không lừa dối cậu, tôi thề, những lời tôi nói đều là sự thật.”
Các bạn nữ về ký túc xá nhìn thấy cậu ấy đứng đây, đều không nhịn được thò đầu ra nhìn, rồi khi chạm ánh mắt tôi lại vội vàng quay đầu đi.
Tôi nhìn bóng đổ dưới đất, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, cuối cùng chỉ gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tôi không biết mình nên có cảm xúc gì, tức giận sao, dường như mọi chuyện đã qua rồi, vui sao, dường như cũng không có.
Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này: “Nếu không còn gì nữa, tôi... đi trước đây.”
Lúc tôi định rời đi, Lục Trần đột nhiên ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Tôi thích cậu, Thẩm Vãn Đường.”
“Tôi không phải là lãng tử quay đầu, tôi cũng không hề bẩn thỉu. Tôi chưa từng có bạn gái, trước đây có một cô gái theo đuổi tôi rất lâu nhưng tôi không đồng ý. Tin đồn tôi thay bạn gái như thay áo đều là do cậu ta tung tin nhảm về tôi.”
Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay cậu ấy liên tục tỏa ra trên eo tôi, trong lúc mơ hồ, tôi lại nghe thấy cậu ấy nói: "Làm bạn gái tôi, nhé?"
Hôm đó, tôi không trả lời mà bỏ chạy.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, Lục Trần học Công nghệ Thông tin ở khu đông, còn tôi học Luật ở khu tây.
Cậu ấy đẹp trai, từ khi nhập học đến giờ, khuôn mặt này đã làm mưa làm gió trên diễn đàn trường.
Sau đó, có người không nhịn được đăng bài lên diễn đàn: "@Tất cả những người tỏ tình với Lục Trần khoa Công nghệ Thông tin, từ nay đừng đăng nữa, mọi người đã thấy chưa? Tôi học khoa Luật, học cùng lớp với bạn gái của cậu ấy, hầu như có thời gian là cậu ấy đến học cùng bạn gái, ngọt ngào lắm. Mọi người từ nay đừng đăng nữa nhé, giải tán thôi."
Kèm theo là một bức ảnh tôi ngồi lạnh lùng ở vị trí gần cửa sổ, Lục Trần nhăn mặt, vẻ mặt như đang làm sai chuyện gì đó, cẩn thận nhìn tôi.
Thực ra chỉ là tôi bảo cậu ấy đừng đến học cùng tôi nữa thôi.
Sau khi tin đồn lan truyền, mọi người đều nói Lục Trần giống như người chồng nhỏ, lúc nào cũng tủi thân tủi thân.
12
Lúc đầu Giang Kỳ cũng đăng ký thi vào trường Bắc Thành, chỉ là điểm của hắn không đủ.
Vào Giáng sinh, lúc đến cổng trường, tôi mới nhớ ra để quên điện thoại của mình ở ký túc xá.
Sau khi lấy xong, tôi thấy Giang Kỳ trước cổng trường.
Hắn nhìn thấy tôi, mắt sáng lên: "Đường Đường, cuối cùng anh cũng gặp được em."
Thấy là hắn, tôi nhíu mày muốn bỏ đi.
Hắn mặc áo khoác lông vũ và đeo khăn quàng cổ tôi tặng, vẫn không chịu bỏ cuộc hỏi: "Đường Đường, hôm nay là Giáng sinh, chúng ta cùng đi ăn nhé."
"Rủ bạn gái người khác đi ăn, không phải nên hỏi bạn trai của cô ấy trước sao?" Lục Trần mặt đầy khó chịu đi từ xa đến, đứng chắn giữa tôi và Giang Kỳ.
Giang Kỳ siết chặt tay, mặt tái mét: "Đường Đường, cậu ta nói thật à?"
"Đúng vậy, tôi có bạn trai rồi, từ nay đừng tìm tôi nữa."
Hắn lắc đầu, vẻ mặt như người mất trí, rồi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Sao em... sao em đã có bạn trai rồi, hồi nhỏ em rõ ràng từng nói sẽ lấy anh mà.”
“Anh đánh mất em rồi, Đường Đường.”
Lục Trần lạnh lùng bước tới nắm lấy cổ áo Giang Kỳ: “Đúng vậy, cảm ơn cậu có mắt như mù, từ giờ cút ra xa chút.”
Giang Kỳ như mất hết sức lực, bị Lục Trần ném xuống đất.
Sau đó, Lục Trần nắm tay tôi, bước ngang qua mặt hắn.
“Đường Đường, xin lỗi em.”
13
Công việc nhà họ Thẩm vốn luôn dựa vào nhà họ Giang, không lâu sau khi Giang Kỳ trở về, cặp ba mẹ đó liền chạy đến Bắc Thành tìm tôi, bắt tôi phải đến với Giang Kỳ.
Tôi không thể tin nổi nhìn họ, cuối cùng là loại ba mẹ kiểu gì, lại có thể nói ra những lời không chút lương tâm như vậy.
Mắt tôi đỏ hoe, lớn tiến chất vấn họg: “Các người không yêu thương tôi, tại sao lại sinh tôi ra.”
Mẹ tôi dí mạnh vào trán tôi, hét lên chói tai: “Nếu không phải do tên lang băm chết tiệt năm xưa ám chỉ với tao mày là con trai thì sao mày có cơ hội được sinh ra.”
Tôi lập tức cảm thấy tai mình ù đi, không ngừng lùi về phía sau.
Họ như sài lang hổ báo, chờ chực muốn xé nát tôi ra.
Lúc này, Lục Trần lao tới, ôm chặt lấy tôi, bịt tai tôi lại: “Đừng nghe mấy lời vô nghĩa của họ.”
Cuối cùng, nhà họ Thẩm vẫn phá sản.
Giang Kỳ luôn chờ đợi tôi đến cầu xin hắn, nhưng đây lại là điều tôi không muốn thấy nhất.
Hắn không biết rằng, tôi còn tặng hắn một món quà lớn hơn.
Mấy năm nay Trình Hạ Nhiễm luôn tìm kiếm Giang Kỳ.
Hôm đó, Giang Kỳ nói với tôi địa điểm và số phòng khách sạn của hắn, tôi thuận tay gửi cho Trình Hạ Nhiễm.
Cứ để cặp đôi từng yêu nhau thắm thiết này nối lại nhân duyên xưa.
Sau đêm đó, Trình Hạ Nhiễm ôm bụng đã nhô cao chạy đến tập đoàn Giang Thị náo loạn đòi Giang Kỳ phải chịu trách nhiệm, nếu không sẽ kiện hắn tội hiếp dâm.
Nhưng điều buồn cười là, có một tên theo đuổi điên cuồng Trình Hạ Nhiễm bị cô ta lừa, suốt mấy năm qua, tiền cô ta dùng đều lấy từ người đó.
Sau đó, người kia tìm đến Giang Kỳ, đâm hắn trọng thương, mất một bên lá lách.
Trình Hạ Nhiễm bị tên theo đuổi điên cuồng kia đánh thành người thực vật.
Sự việc này trở thành chủ đề nóng cả ở địa phương lẫn trên mạng.
Tôi đã từng nói, tôi sẽ bước tới một tương lai tươi sáng và đầy triển vọng, còn họ, cứ mục nát trong bùn lầy đi.
...
“Thẩm Vãn Đường, không phải em nói sẽ làm túi thơm cho anh sao? Đã lâu rồi, sao vẫn chưa thấy đâu?”
Lục Trần lại đến quấy rầy tôi đòi túi thơm, vì chuyện lần đó, tôi không muốn làm cho cậu ấy nên cậu ấy cứ nhắc mãi.
Lần này, tôi đành phải lấy túi thơm thêu bùa may mắn từ trong túi ra đưa cho cậu ấy: “Đây.”
Nhận được túi thơm, Lục Trần vui mừng như một đứa con nít được kẹo, hạnh phúc không tả nổi.
Nhiều năm sau, tôi viết câu cuối cùng trên cuốn sách của mình: Chồng của tôi, sự xuất hiện của anh ấy, là sự cứu rỗi của cuộc đời tôi.
14
Ngoại truyện của Lục Trần
Tôi từng đọc được một câu trong sách: Gọi tên đầy đủ của một người, giống như một lời thì thầm đầy tình tứ.
Nhưng có vẻ như Thẩm Vãn Đường không hiểu, không sao.
Sau này, tình cờ nhìn thấy túi thơm cô ấy đánh rơi, tôi chợt nghĩ, túi thơm là để tặng cho người mình yêu.
Tôi muốn nhưng cô ấy không cho.
Sau này, cuối cùng cô ấy cũng nguyện ý thêu một cái cho tôi, có trời mới biết tôi đã vui mừng đến nhường nào.
Nhưng trời dường như đang đùa cợt với tôi, tôi lại lỡ mất cơ hội.
Nhưng may mắn thay, nhìn cô ấy đang ngủ say bên cạnh, tôi không nhịn được mà khẽ hôn lên môi cô ấy: Lần này sẽ không bỏ lỡ nữa.
- Hết -
💖✋Bộ này cũng hay nè:
Năm 19 tuổi, sau khi nếm thử trái cấm với hot boy trường Tấn Thần, tôi nghe thấy anh ta nói chuyện với bạn.
“Ba ngày là tán đổ, tụi mày thua rồi.”
“Không tin, trừ khi gửi ảnh giường chiếu chứng minh chút đi?”
Tấn Thần đồng ý, một giây sau cùng lại lật lọng, chỉ chụp mặt tôi.
Sau đó mỗi đêm, anh ta đều như nghiện, quấn lấy tôi không tha.
Mà tôi ngoan ngoãn thuận theo, cũng không từ chối.
Chỉ là về sau, tôi đến trường học xa anh ta nhất.
Chặn số, xóa bỏ toàn bộ tất cả những thứ liên quan đến anh ta, rời đi sạch sẽ.
Nghe nói Tấn Thần nghe ngóng tin của tôi khắp nơi, tìm tôi sắp điên rồi.
Tôi chỉ cười trừ.
Lúc trước anh ta theo đuổi tôi là vì cá cược, mà tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Dù sao kiểu con gái xuất thân dưới đáy xã hội như tôi.
Cả đời chỉ có cơ hội này có thể ngủ được với cực phẩm như Tấn Thần.
Mà ngủ xong, cũng hoàn toàn chán ngán loại người như bọn họ.
“Hoan Lạc Thoáng Qua” trong nhà tui nhenn