Thành Thân Với Bài Vị - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-30 01:03:58
1
“Thiếu phu nhân… mối hôn sự … vẫn thành ?” Quản gia , ánh mắt đầy do dự.
“Thành.” Dĩ nhiên là thành.
Phụ thân làm quan trong Khu mật viện, nắm giữ cơ mật quốc gia. Ta tin ông biết chủ tướng của nhà họ Nhạc đã sớm tử trận.
Ông đã nhẫn tâm gả nơi , đương nhiên cũng sẽ tuyệt tình, đầu nữa.
Việc mắt, là mượn thân phận thiếu phu nhân phủ Tướng quân,đòi ngọc bội âm dương mà mẫu thân để khi qua đời.
Ta bước lên, nhặt bài vị ngã xuống. Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng tấm khăn hỷ sắc đỏ chói, cẩn thận lau lớp bụi mờ phủ đó.
Chữ mạ vàng lấp lánh đập mắt:
Thiếu Tướng Quân Vũ An – Nhạc Tử Ly.
Bài vị còn mới, nét mực hãy còn khô hẳn.
Thấy kiên quyết dâng lễ, quản gia lau nước mắt cao giọng xướng:
“Một lạy thiên địa.”
Ta hai tay nâng bài vị phu quân, hướng về cổng lớn bên ngoài mà cúi đầu bái xuống.
Trăng sáng treo cao, nhưng chẳng hiểu , chỉ trong chớp mắt, mây đen ùn ùn kéo đến che kín bầu trời.
Ta cụp nhẹ hàng mi:
“Nhị lạy cao đường.”
Ta , cung kính lạy sâu về phía hàng bài vị bên trong từ đường.
Một cơn gió lạnh bỗng ào qua.
“Phập. Cạch.”
Hai tiếng vang khẽ.
Ta thấy hai bài vị cùng lệch một chút… từ từ ngay ngắn trở .
Là bài vị của Trấn Quốc Công và Trấn Quốc Phu Nhân—cha mẹ chồng .
“Phu thê giao bái…”
Giọng quản gia đã nghẹn trong tiếng nức nở.
Ta đặt bài vị xuống đất, khẽ khàng hành lễ với vẻ nhún nhường của vợ mới cưới.
kịp ngẩng đầu, mặt bỗng dưng ập tới một luồng khí lạnh rờn rợn.
“Xoạt”
Ta thấy bài vị mặt xoay một vòng.
“Gì thế?”
Ta nhướng mày đầy ngạc nhiên, khẽ :
“Phu quân… là cưới ?”
Phủ Tướng quân lớn. Đèn kết đỏ treo khắp nơi, trang trí lộng lẫy như thể đang thật sự hỷ sự.
Trong ngoài phủ, đã bày sẵn ba trăm bàn tiệc cưới.
Không một ai đến dự.
Ta trong đại sảnh trống trải, yên ắng đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
“Thiếu phu nhân…” Quản gia cung kính cúi đầu, nhẹ giọng hỏi, “Người xem… yến tiệc … còn mở ạ?”
Ta chỉnh chiếc phượng quan nặng trĩu đầu, ánh mắt thản nhiên:
“Mở!”
Mỹ tửu cao lương lần lượt bưng lên.
Ta đặt bài vị phu quân lên bàn chính, rót hai bát rượu.
Trước tiên, nâng một bát đổ xuống đất, kính phu quân.
Sau đó nâng bát còn , đối diện với đại sảnh rộng lớn trống rỗng, cất giọng:
“Ngày hôm nay, – Mục Vãn Thường – cùng phu quân Nhạc Tử Ly thành hôn.
Hoan nghênh ba nghìn oan hồn tướng sĩ đến dự tiệc!”
“Bát rượu , xin kính một chén!”
Một bát rượu đậm nồng, ngửa cổ uống cạn.
“Rót rượu cho khách!”
Ta vung tay áo, đặt bát xuống bàn, lệnh cho đám hạ nhân rót rượu trong vò xuống đất.
Đang giữa mùa hè.
Rượu đổ, một trận gió lạnh buốt xương cuốn tới.
Bọn hạ nhân gió thổi đến nỗi mở nổi mắt, đều chui xuống gầm bàn trốn.
Ta cũng gió thổi nghiêng ngả, vội vã kéo tay áo che mặt.
Thế nhưng, sát bên cạnh đột nhiên mát lạnh, gió cũng giảm hẳn, như thể ai đó đang chắn gió thay .
Không rõ qua bao lâu, gió rốt cuộc cũng ngừng.
Ta buông tay áo xuống, cảm thấy bản thân dường như say .
Chỗ nào cũng lờ mờ bóng qua .
Tựa như những vị tướng mặc giáp vàng, ăn thịt uống rượu ồn ào.
Ta ôm chặt bài vị, lần lượt hỏi từng , xem ai là phu quân của .
Có lẽ linh tinh quá nhiều, cuối cùng quản gia sai đưa tân phòng.
Trên đường , luôn cảm thấy một luồng khí lạnh theo sát bên .
Vào phòng , luồng khí ngược theo nữa.
“Phu quân?” Ta đầu, ngạc nhiên cánh cửa trống .
“Chàng ?”
“Xoạt” một tiếng, cánh cửa tự động khép .
Trong phòng vẫn ngột ngạt như cũ.
“Tại ?”
Ta tức giận giậm chân.
“Không biết đang giữa tam phục , nóng chết !”
Ta vốn còn trông cậy giải nhiệt.
Vất vả cởi lớp giá y dày nặng.
Lớp áo trong đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Vừa định tiếp tục cởi…
“Xoạt!” một tiếng nữa.
Ngẩng đầu lên—cửa sổ cũng đóng chặt.
…Đáng lắm ?
2
Hôm , ngủ một giấc đến tận khi gà gáy, giật bật dậy.
Trong lòng vẫn ôm bài vị.
Lắc lắc đầu tỉnh táo .
Hôm nay giờ Tỵ, theo quy củ hồi môn.
Thật về cũng . để lấy ngọc bội mẫu thân để , vẫn quyết chuyến .
Nào ngờ sân, đã đụng mặt Thu di nương.
Bà tiên dùng giọng mỉa mai châm chọc:
“Ôi chao, mỹ nhân nhất kinh thành về ?”
Rồi giả vờ lảo đảo ngã nhào xuống, lóc tố cáo đẩy bà .
Tiếng nhanh chóng kéo phụ thân đến.
Tiếng quát tháo của ông như sấm động bên tai:
“Ngươi dám! Ngay cả di nương cũng dám động tay? Xem hôm nay đánh chết ngươi !”
Ta định lên tiếng, ngờ phụ thân đã tung một cú đá như trời giáng.
Ngay khoảnh khắc đó, bài vị trong tay lạnh buốt.
Sau đó… tự động dịch lên vài phân.
“Cạch!” một tiếng vang giòn.
Nhìn phụ thân —
Chân đá trúng bài vị, như thể đập thép, phản lực hất mạnh ngã ngửa, tứ chi vung vãi.
“Ngươi! Con súc sinh …”
Ông chỉ mắng, co , tay còn ôm chân, mặt méo xệch.
Trông vẻ… gãy thật .
Ta lúng túng kéo tay áo, giơ bài vị lên:
“Cha, con rể của cha về thăm đây.”
Phụ thân khiêng phòng.
Thu di nương sai mời đại phu.
Ta tranh thủ lúc nhà cửa loạn lên, đập khóa phòng mẫu thân.
Lục tung một lượt, thấy ngọc bội âm dương .
Chỉ phát hiện bức vách tủ một ngăn bí mật.
Bên trong cất hai lá bùa âm dương.
Ta rút một tấm , hồi tưởng lâu mới nhớ khẩu quyết mẫu thân đã dạy—
“Si mị vọng lượng, âm dương thông minh, khai!”
Lời dứt, lá bùa trong tay bỗng bay vút lên , tự bốc cháy.
Trong ánh lửa, cửa phòng hiện lên một thiếu niên mặc giáp tướng.
Chừng hai mươi tuổi, dáng tuấn tú, chính trực lẫm liệt.
Một đôi mắt phượng dài sắc bén, toát lên ý chí bất khuất.
Chàng chằm chằm—cùng với tấm bùa âm dương cuối cùng trong tay .
Ta từng gặp ít nam nhân tại thọ yến của Thái hậu, nhưng từng ai mang khí khái hùng mãnh liệt như .
Đẹp đến mức khiến rời mắt nổi.
Hẳn là phu quân của …
Dù thì, khí lạnh cũng theo từ phủ Tướng quân đến tận đây.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
…Ta nên gì ?
Cổ họng khô khốc, kịp thốt nên lời, đã nuốt nước bọt.
Người mắt cổ họng , khẽ cau mày, giọng trầm thấp như sấm xa:
“Ngươi… thấy ?”
Còn nữa.
Bùa âm dương của Đạo gia quả nhiên linh nghiệm.
Ta khẽ gật đầu.
Xác nhận đó chính là Nhạc Tử Ly, vô thức khen một câu:
“Chàng trắng thật.”
Vừa xong đã hối hận.
Chàng quả thực trắng—
Chỉ là trắng đến mức chút huyết sắc nào…
“Chậc.”
Chàng bật khẽ, ánh mắt dừng lá bùa trong tay .
“Đây là gì? Vì thể dẫn quỷ? Ngươi là ai? Làm cảm ứng ba nghìn oan hồn của ?”
Tài thật.
Không hổ là phu quân , chỉ tuấn tú mà còn thông minh, hỏi đúng trọng tâm.
“Ta thể cho biết.”
Ta hắng giọng, giơ một ngón tay.
“ phu quân giúp một việc.”
Ta bước lên một bước, trịnh trọng trình bày yêu cầu:
“Trộm đồ?”
Chàng liếc khinh miệt.
“Không .”
Ta vội vàng đính chính:
“Là tìm đồ.”
Thu di nương đã chiếm bộ di vật của mẫu thân , đương nhiên bao gồm cả ngọc bội âm dương.
“Hoặc giúp tìm. Hoặc dùng thân phận tướng quân phu nhân đòi .”
Ta nắm chặt ngón tay.
Thiếu niên tướng quân tuấn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, môi mím nhẹ, trầm giọng đáp:
“Giúp ngươi tìm ngọc, cũng thể.
ngươi đáp ứng một điều kiện.”
“Chàng .”
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt trong trẻo, thẳng thắn của .
“Sau khi trở phủ Tướng quân, cùng … hòa ly.”
Hòa ly?
Ta sững .
Liên tưởng đến cảnh bài vị xoay mặt trong lễ bái tối qua…
Quả nhiên là cưới !
“Ta —” …đồng ý.
Chưa kịp hết câu, Nhạc Tử Ly đã biến mất.