Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:00:40

Anh tin Mạnh Bảo Nhi dối — câu đó chẳng ngầm khẳng định… đang dối?

 

lặng lẽ Lục Phàm thật sâu, dời mắt , giọng khàn đặc:

 

sẽ đổi việc.”

 

Mạnh Diệu Tổ quýnh lên:

 

“Chị, nếu chị đồng ý, em sẽ đến đây năn nỉ chị mỗi ngày đó.”

 

Nghĩa là nếu đồng ý, ngày nào cũng sẽ đến quấy rầy, khiến thể yên việc?

 

Ngực như đè nén, nắm tay siết chặt, giận dữ chất vấn:

 

“Các định ép đến mức mất luôn cả công việc mới lòng ?”

 

Mẹ lập tức phản bác:

 

“Gì mà ép với buộc? Bây giờ đưa công việc cho em trai con chẳng là xong …”

 

Lời còn dứt, kịp đáp , giám đốc chịu hết nổi, lạnh giọng cắt ngang:

 

“Đủ !”

 

“Thật là một trò hề! Các ngày nào cũng đến đây náo loạn, còn để nhà máy ăn gì nữa? Mạnh Phối Lan, đợi cô giải quyết xong việc nhà hẵng !”

 

Mặt tái nhợt.

 

Tất cả đều đuổi ngoài.

 

Thấy nhà vẫn định bám theo lải nhải, chẳng buồn để tâm, rời một .

 

Nhà máy gần vùng ngoại ô, bốn phía đều là ruộng đồng.

 

men theo con đường nhỏ giữa cánh đồng, trong lòng chỉ cảm thấy bản lúc chẳng khác gì một con trùng mắc mạng nhện — còn nhà họ Mạnh chính là lũ nhện đó.

 

trốn thoát, nhưng họ cứ ngừng giăng tơ, toan tính cách nào để chia nuốt lấy

 

Bất chợt, lưng vang lên tiếng chuông xe đạp “leng keng” và tiếng hô to:

 

“Tránh ! Thắng xe hỏng !”

 

giật tỉnh , nhưng kịp tránh.

 

Trước mắt chỉ thấy loáng một cái, cả chiếc xe đạp cuốn , ngã nhào xuống đám ruộng lầy lội bên cạnh.

 

Chương 7

 

đàn ông đạp xe ngã dúi dụi . May mà đất là ruộng bùn, thì chắc chắn sẽ thương.

 

Một lúc , lúng túng đỡ dậy. lếch thếch lên, bùn đất.

 

“Đồng chí, cô chứ?”

 

Giọng quen thuộc vang lên khiến sững , từ từ ngẩng đầu thẳng khuôn mặt với lông mày rậm và đôi mắt sáng.

 

nhận ngay lập tức.

 

Mục Vân Xuyên — là hàng xóm từng sống cạnh nhà khi còn nhỏ, tính cách ít , trầm , giỏi thể hiện.

 

Từ khi quân đội ba năm , hai còn gặp .

 

Còn vì đến giờ vẫn nhớ rõ Mục Vân Xuyên…

 

Lý do chính là… kiếp lừa đưa xuống nông thôn, nhà họ Mạnh ngơ, bỏ mặc hỏi han, duy chỉ là vẫn thường xuyên gửi đồ cho

 

lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi:

 

“Anh Vân Xuyên.”

 

Mục Vân Xuyên cũng nhận , đỡ vững, lo lắng hỏi:

 

“Em thương ?”

 

lắc đầu, ánh mắt rời khỏi lấy một khắc.

 

Đôi mắt ửng đỏ và cảm xúc phức tạp trong ánh của con gái khiến tim Mục Vân Xuyên thắt .

 

Anh hỏi xảy chuyện gì, nhưng lời lên đến cổ họng nên mở miệng từ .

 

Cả hai lấm lem, phần chật vật cùng bước lên bờ ruộng, về hướng nhà .

 

Trên đường, giấu nổi sự kích động, liên tục hỏi về quê lúc .

 

Khi giải ngũ, chợt nhớ — kiếp , khi Mục Vân Xuyên giải ngũ về quê, mãi xin việc, trong ngõ cứ tưởng sẽ vùng kinh tế mới. Ai mà ngờ, sớm nhà nước phân công sẵn đơn vị .

 

Chức vụ là đội trưởng công an huyện, còn là cấp trực tiếp của Lục Phàm.

 

Nghĩ đến đây, chợt cảm thấy buồn .

 

Lúc sắp rẽ qua góc tường — nơi chỉ cần bước qua là đến nhà Lục Phàm, ló nửa dừng bước.

 

Chỉ thấy xa phía , Mạnh Bảo Nhi đang lao lòng Lục Phàm, giọng đầy ấm ức:

 

“Lục Phàm, chúng ngủ với , vẫn thấy em chỗ nào?”

 

Lục Phàm lập tức đẩy cô :

 

“Em đừng níu kéo nữa, để thấy thì . , cưới là Phối Lan chứ em.”

 

“Em gái chứ? Sao cứ lấy em ?”

 

Lời dứt, Mạnh Bảo Nhi kiễng chân lên, chủ động hôn Lục Phàm.

 

Mà Lục Phàm… hề đẩy .

 

Vài câu ngắn ngủi, từng hình ảnh mắt như những cái tát giáng mạnh lên mặt , khiến đầu óc choáng váng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-thay-doi-cuoc-doi-sai-lam/chuong-5.html.]

cứ nghĩ sẽ xông chất vấn hai , sẽ gào lên, đòi công bằng.

 

thực tế… chỉ c.h.ế.t tại chỗ, nhúc nhích, chỉ nước mắt là ngừng rơi xuống.

 

lúc , bàn tay mạnh mẽ của Mục Vân Xuyên kéo .

 

Giọng trầm thấp nhưng chắc nịch:

 

“Đừng nữa. Người như , đáng để em .”

 

Lúc mới hồn, luống cuống lau nước mắt, bỏ .

 

Đường về nhà xa, nhưng đối với , dài như vô tận.

 

Ve cây kêu vang từng hồi xé lòng.

 

Giống như chính — tuyệt vọng, oán hận, nhưng bất lực.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mục Vân Xuyên vẫn lặng lẽ phía , một lời.

 

Cho đến khi về tới cửa nhà, mới đầu nhỏ:

 

“Cảm ơn , em về đến nơi .”

 

Nói xong, liền bước nhà.

 

Vừa đến nơi, lập tức thấy giám đốc Ủy ban khu phố đang trong phòng.

 

Mặt mày bà khó chịu, nghiêm giọng mắng nhà họ Mạnh:

 

cho nhà các hạn đến ngày mai, nếu vẫn xác định ai sẽ vùng kinh tế mới thì những việc trong nhà , tất cả sẽ hết!”

 

Cha nịnh nọt:

 

“Chắc chắn, chắc chắn ạ.”

 

Đợi giám đốc khu phố rời , cha lập tức chặn khi đang định quần áo.

 

Cứ như chẳng hề thấy bộ dạng nhếch nhác, lấm lem của , Mạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẩn thiết cầu xin:

 

“Gái út, con cũng đấy, nếu con chịu nhường công việc cho em trai, thì cả chị cả và em trai con đều vùng kinh tế mới đấy!”

 

“Gái út, xin con đấy… thể mất Bảo Nhi và Diêu Tổ mà…”

 

Một câu … như thể đập tan bức tường mà dày công dựng nên để bảo vệ trái tim .

 

Mắt tức khắc đỏ hoe.

 

Trong miệng bà, chỉ Mạnh Bảo Nhi và Mạnh Diêu Tổ.

 

Còn thì ?

 

là gì trong mắt họ?

 

Giọng nghẹn ngào, bật hỏi:

 

“Mẹ, cứ nhất định là con vùng kinh tế mới? Con… chẳng lẽ là con gái ruột của ?”

 

Câu hỏi đau thắt ruột gan , trong tai chỉ thành sự phản kháng và điều.

 

Trong khoảnh khắc quyết tuyệt, bà bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống mặt :

 

“Gái út ơi, cả nhà sẽ mãi mãi ơn công lao trời biển của con mà…”

 

Trái tim lạnh ngắt.

 

Rõ ràng là con cùng một cha sinh , họ đối xử với như thế ?

 

hiểu nổi.

 

Không chịu nổi nữa, giật tay thoát khỏi bà , kéo theo cả lớp bùn đất , lao vội khỏi nhà.

 

Ai ngờ, đẩy cửa liền thấy Mục Vân Xuyên đang tựa bên khung cửa.

 

vẫn còn ở đây, nhưng cũng chẳng kịp để ý, cắm đầu chạy vụt .

 

Ngược gió chạy bao xa, đến khi Mục Vân Xuyên đuổi kịp kéo , sức lực trong như tan biến, gục n.g.ự.c nức nở một trận.

 

Khóc lâu… đến khi dần dần lặng xuống, mới nhỏ giọng:

 

“Cảm ơn … em .”

 

Thế nhưng Mục Vân Xuyên nhíu mày chặt hơn cả trong cuộc – trông bực bội u sầu:

 

“Vậy giờ em tính ? Anh thấy cha em thà để em mất việc cũng nhất quyết ép em thỏa hiệp.”

 

Lời thật mất lòng, nhưng còn d.a.o động nữa.

 

Giọng nhàn nhạt:

 

“Chẳng … vẫn còn một con đường khác ?”

 

Mục Vân Xuyên sững , gần như thể tin nổi:

 

“Em… em thấy rõ chuyện đó mà vẫn định lấy Lục Phàm ?”

 

im lặng một lúc khàn giọng mở lời:

 

“Em sẽ lấy . Em tìm mai mối , định xem mắt, chọn một phù hợp để kết hôn, rời khỏi cái nhà càng xa càng .”

 

Chỉ cần vùng kinh tế mới, thì vẫn còn con đường để sống.

 

Nói xong, cố nén cảm xúc, gắng gượng dậy, nào ngờ nhúc nhích một bàn tay lớn kéo lấy cánh tay.

 

ngẩn , chỉ Mục Vân Xuyên cất giọng trầm thấp:

 

“Hay là… em lấy .”

 

Loading...