Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:55:39
Editor: Tôm
Nghĩ đến đây, Lâm Thành Viễn sang Hà Đan đang bên cạnh mỉm dịu dàng, nãy giờ vẫn gì, chỉ với ánh mắt tin tưởng.
Hai , đẽ và ngọt ngào.
So sánh như , Lâm Thành Viễn càng thêm ghét bỏ Khương Trừng mắt.
Không gì? Giả vờ đáng thương? Đây là đang cố gắng lấy lòng thương hại ? Thật là thủ đoạn tầm thường.
" định dây dưa, chỉ hỏi một câu..."
Khương Trừng đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu, lấy hết can đảm hỏi: "Vậy ba năm của tính là gì? Tính là xui xẻo ?"
"Phụt!"
"Khụ khụ khụ!"
Những hàng xóm đang xem náo nhiệt trong sân, phun cơm, sặc nước.
Câu quá !
Chẳng là quá xui xẻo .
Lâm Thành Viễn chất vấn sắc mặt khó coi, vẻ mặt trầm xuống mấy phần quát: "Cô nhất định cho chuyện trở nên ầm ĩ như ?"
"Làm ầm ĩ?"
"Hỏi những câu hỏi mà dám trả lời thì là ầm ĩ ?"
Khương Trừng những khác trong nhà họ Lâm hỏi: "Mấy cũng thấy đang ầm ĩ ?"
Mẹ Lâm dẫn đầu tới, giả vờ vỗ nhẹ Lâm Thành Viễn một cái.
"A Viễn, cho phép con Khương Trừng như !"
"Trừng Trừng, coi con như con gái ruột từ lâu , nỡ xa con!"
Mẹ Lâm mở miệng, những trong sân vốn ưa cách hành xử của Lâm Thành Viễn, đổi ít.
Xem nhà họ Lâm vẫn hiểu lẽ .
Khương Trừng cũng vẻ mặt cảm động Lâm, trong lòng thầm nhủ: là mặt dày hổ!
"Trừng Trừng, bây giờ là xã hội mới , chúng nó yêu tự do sai, con cũng sai, đều là của , trách thì trách !"
"Được! Vậy thì trách bà ngay thẳng cong vẹo."
Mẹ Lâm: ?
Khương Trừng vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô, bình tĩnh Lâm đang ngạc nhiên :
"Bà bảo trách bà mà."
Khóe mắt Lâm giật giật, đáy mắt lóe lên vẻ ghét bỏ, đúng là đồ ngốc.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
"Trừng Trừng , bà nội cũng nỡ xa cháu, là cháu cứ ở , con gái, cháu gái cho chúng , chúng vẫn là một nhà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-2.html.]
Bà nội Lâm tóc trắng như cước chải chuốt tỉ mỉ, tay chống gậy lên tiếng.
Khương Trừng thầm nghĩ: Lão bạch liên hoa cuối cùng cũng xuất hiện!
"Bà, bà quá! Bà chuẩn cho cháu bao nhiêu của hồi môn?"
Bà lão nhà họ Lâm khẽ nhíu mày.
"Của hồi môn gì?"
Khương Trừng vò vạt áo, khó hiểu hỏi: "Bà bảo coi cháu như con gái, như cháu gái ? Cháu chậm trễ ba năm, hai mươi , cũng nên lấy chồng , bà là nhà đẻ của cháu mà cho cháu của hồi môn ?"
Sắc mặt bà lão nhà họ Lâm trở nên khó coi.
Bà từng nghĩ đến việc để Khương Trừng gả , càng đến chuyện của hồi môn.
Con gái ruột, cháu gái ruột chỉ là lời dối để lừa gạt Khương Trừng mà thôi.
"Trừng Trừng, cháu bà đau lòng quá! Bà thật lòng đối với cháu, cháu chỉ nghĩ đến tiền ?"
Khương Trừng vẫn giữ vẻ mặt lúng túng, giọng điệu thành thật :
"Nói chuyện tiền bạc thì mất tình cảm, nhưng chuyện tiền bạc thì cháu bà tình cảm, chẳng lẽ nãy bà dối cháu ?"
Bà nội Lâm như điện giật, cả gương mặt già nua nhăn nheo cũng run rẩy theo.
Mẹ Lâm bên cạnh vội vàng tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Khương Trừng, vẻ mặt bà đau khổ.
"Trừng Trừng, nếu tiền, nhất định sẽ chuẩn cho con một phần của hồi môn tử tế! Tình hình nhà con cũng , đợi hai năm nữa, đợi hai năm nữa sẽ dành dụm cho con của hồi môn, ?"
"Mẹ thật sự nỡ để con ngoài chịu khổ, con là con gái, nhà họ Khương cũng còn ai nữa, con thể ? Cứ con gái của , cả nhà vẫn như đây, sống với ."
Khương Trừng lặng lẽ rút tay , lòng Lâm thót lên, luôn cảm thấy mắt chút vượt ngoài tầm kiểm soát.
Chắc .
Khương Trừng thích Lâm Thành Viễn đến mức nào bà rõ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Lâm hạ xuống.
"Thím Lâm, xin thím trả cho cháu sáu trăm tệ tiền bồi thường mà đây thím nhận khi đưa cháu đến nhà họ Lâm ạ."
"Trước đây thím với cháu rằng cháu là chị dâu của Lâm Kiều Kiều và thím dùng tiền đó của hồi môn cho cô ."
"Bây giờ chị dâu thật cửa, thím đòi cô !"
Tim Lâm hẫng một nhịp, con ngươi bà rung động dữ dội.
Khương Trừng dám chuyện tiền bồi thường!
"Tiền bồi thường của nhà họ Khương mà đám đó cũng dám đòi, đúng là mặt dày."
"Thấy , đấy mới là con gái ruột, đòi tiền của khác cũng để dành của hồi môn!"
"Vừa nãy cái lời chẳng qua là lừa gạt kẻ ngốc thôi!"
"Kẻ ngốc" Khương Trừng: Anh , tuy đang mắng , nhưng đúng!
Hết chương 2.