Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:55:46
Editor: Tôm
Khương Trừng và phụ nữ bụng bầu lớn Đỗ Vân rời khỏi khu nhà tập thể, đối diện ở một góc khuất.
"Chị Vân, chị nghĩ kỹ ?"
Khương Trừng mở lời , Đỗ Vân Khương Trừng với mái tóc che khuất mặt, nghĩ đến cảnh cô đối đầu với nhà họ Lâm trong sân.
"Nghĩ kỹ ."
Đỗ Vân hạ quyết tâm : "Sáng mai chúng thủ tục, trong hai tháng sinh con ở cữ , cô tạm thời thế công việc của , đợi về..."
"Chị Vân yên tâm, chị bảo chín giờ về, chín giờ một phút sẽ , tuyệt đối dây dưa."
Sự hiểu chuyện của Khương Trừng khiến Đỗ Vân yên tâm hơn nhiều.
Sau khi hai thống nhất thời gian, Đỗ Vân đỡ eo , Khương Trừng dựa góc tường, một chân duỗi chống tường, ngửa đầu trời.
"Lát nữa giải quyết xong chỗ ở, coi như tạm thời định."
Khương Trừng từng nghĩ đến việc về quê, nguyên chủ mồ côi bố , cô ruộng, nhưng ở thành phố thời đại ở là ở .
Cô tìm Đỗ Vân là vì Đỗ Vân đang mang thai tháng thứ chín.
Trong một tình cờ, Khương Trừng thấy bà chồng Đỗ Vân khuyên Đỗ Vân trong thời gian sinh con tạm thời chuyển công việc cho cô em chồng.
Đỗ Vân ngốc, cô sợ chuyển cho em chồng đòi , vì Khương Trừng nắm lấy cơ hội, thẳng thắn thể thế cô hai tháng.
Đỗ Vân ban đầu tin, tin Khương Trừng bản lĩnh thoát khỏi nhà họ Lâm, cho đến hôm nay.
Khương Trừng thẳng , cái lưng còng thế bằng sống lưng thẳng tắp.
Người vẫn là đó, nhưng tinh thần khác.
Khương Trừng về khu nhà tập thể.
Trong sân, hướng nhà họ Lâm khói đen cuồn cuộn.
Khương Trừng: Trời xanh mắt?
Lại gần , Khương Trừng chút thất vọng, hóa là Lâm đang đốt lửa nấu cơm mái hiên.
Không bà thế nào, thấy một chút lửa nào mà khói bay mù mịt khắp sân.
Khương Trừng khẽ nhếch môi, Lâm ba năm đụng việc bếp núc .
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-7.html.]
"Khụ khụ khụ, nhà họ Lâm , nhà bà đang hun muỗi đấy ? Khói bốc nghi ngút... Xà nhà sắp bà hun cho ám mùi đấy!"
Khương Trừng quang minh chính đại một bên xem náo nhiệt nhà họ Lâm.
Người là con dâu cả nhà họ Chu ở dãy nhà đối diện, xưa nay ưa Lâm.
Mẹ Lâm xổm đốt lửa, gương mặt bảo dưỡng ba năm khói hun cho đen nhẻm, cãi nhưng khói sặc mở miệng, mở mắt , khiến Khương Trừng trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Hết cách, cô chính là thực tế như .
"Khương Trừng!"
Lâm Kiều Kiều ở cửa, một tay bịt mũi miệng, đôi mắt láo liên thấy Khương Trừng về.
Cô chạy mấy bước đến, vươn tay kéo Khương Trừng.
"Cô nhóm lửa!"
Khương Trừng nhúc nhích, nghiêng đưa một tay , khiến Lâm Kiều Kiều túm hụt.
"Mặt dày vô sỉ, ngu xuẩn như heo."
Sau khi bình phẩm chính xác tám chữ, Khương Trừng về phía cửa nhà họ Thẩm ở dãy nhà phía đông.
Lâm Kiều Kiều giận dữ trợn mắt, kịp mở miệng Lâm lớn tiếng gọi về.
Lâm Kiều Kiều tình nguyện trở về, Lâm trừng mắt mấy cái.
Mẹ Lâm thậm chí đầu tiên đồng ý với lời của Khương Trừng, đúng là ngu!
Vừa đánh xong, bây giờ xông lên lợi gì? Cho dù tâm tư, cũng đợi chuyện lắng xuống .
"Đáng đời!"
Con dâu cả nhà họ Chu xem náo nhiệt còn hả hê mặt, liếc xéo Lâm một cái hớn hở về.
Khương Trừng thời gian để ý đến chuyện nhà họ Lâm khổ sở nhóm lửa, cô đang chuyện vui vẻ với bà cô Thẩm.
"Dì Thẩm, đây là tiền thuê nhà tháng của cháu, ba tệ năm hào, dì đếm kỹ ạ."
"Cháu còn mượn một đồ dùng, cũng ăn nhờ mấy bữa cơm của dì, cháu sẽ ăn uống ạ."
Bà cô Thẩm đối diện bàn Bát Tiên trong phòng khách, đếm tiền mặt Khương Trừng, gương mặt đầy nếp nhăn hiền từ : "Vừa , dì nhận lấy."
Hết chương 7.